Người đàn ông nghe xong, khẽ cười: “Âm dương không điều hòa... Thú vị, cô muốn điều hòa âm dương cho tôi?”
Nhan Tâm đã từng là phụ nữ có chồng.
Dù chồng cô rất ít khi động vào cô nhưng cô cũng hiểu những lời bông đùa trần tục.
Cô nhớ lại nụ hôn trong nhà giam.
Cô khẽ cắn môi để kiềm chế sự tức giận và sợ hãi trong lòng: “Vị cay kết hợp với vị ngọt sinh ra dương, vị chua được vị ngọt hỗ trợ sinh ra âm, âm dương tương sinh, trung khí tự lập mới có thể điều hòa khí huyết dẫn đến hết đau đầu.”
Người đàn ông nghe vậy, vẻ mặt khó đoán.
Trầm ngâm một lúc, anh nói: “Cô có thể nói bừa mà không cần bắt mạch sao?”
Nhan Tâm: “Bệnh của anh, tôi đã gặp vài trường hợp rồi. Đương nhiên cũng cần bắt mạch để xác nhận chẩn đoán của tôi.”
Người đàn ông hơi giơ tay lên: “Lại đây.”
Nhan Tâm nói vâng, định đến gần anh, nhưng anh lại thu tay về.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Người đàn ông đặt tay lên bụng: "Lại gần đây một chút, tiểu thần y.”
Giọng điệu mang theo vẻ khinh bạc.
Nhan Tâm mà đến gần hơn nữa sẽ phải đứng giữa hai chân anh.
Trong lúc cô do dự, anh đã vươn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng, hai chân khép lại, kẹp chặt cô.
Nhan Tâm kinh ngạc.
Trong chớp mắt, cô đã ngồi vào lòng anh.
Người đàn ông không nói một lời, lại một lần nữa hôn lên môi cô.
Anh tiến thẳng vào, cạy mở hàm răng cô, mυ"ŧ lấy sự mềm mại của cô, tham lam hấp thụ hơi thở của cô.
Nhan Tâm dùng hết sức để đẩy ra.
“Không được vô lễ!” Cô chật vật đẩy mặt anh ra: "Tôi, tôi đã có chồng!”
Người đàn ông cười khẩy: “Có chồng rồi mà vẫn ngây ngô như vậy? Sao, chồng cô không được à?”
Nhan Tâm tức đến tím mặt.
Nếu không phải tính mạng đang bị đe dọa thì loại người đê tiện phóng đãng này đáng phải nhận một cái tát.
“Hương vị của cô có thể giảm đau.” Anh nói: "Hương ô dược.”
Nhan Tâm đột nhiên hiểu ra.
Ô dược quả thực có thể giảm đau. Mà lúc tân hôn tâm trạng cô không yên, có chút nóng trong người và đau răng nên đã dùng bột thuốc tự điều chế để đánh răng.
Trong bột thuốc đó, cô có thêm ô dược.
Trong nhà giam, khi cô nói chuyện với anh, anh đã ngửi thấy mùi hương ô dược thoang thoảng trong miệng cô.
“Tôi sẽ điều chế thuốc giảm đau cho anh, anh buông tôi ra.” Nhan Tâm giãy giụa.
“Cô có thể giảm đau được rồi.” Anh nói.
Lời này hoang đường đến mức khiến tim Nhan Tâm cứ chìm dần xuống.
“Buông ra!” Cô hơi cao giọng: "Tôi đã có chồng, nếu anh cứ làm nhục tôi như vậy thì tôi sẽ cùng anh cá chết lưới rách.”
Trong đôi mắt đen của người đàn ông thoáng qua một chút cảm xúc.
Rất nhạt, như có như không.
Anh buông tay.
Nhan Tâm thoát ra, chỉnh lại quần áo. Môi hơi tê rần là do bị anh hôn, khiến lòng cô bất an.
“Theo tôi, đối với cô, đối với chồng và nhà chồng cô, chỉ có lợi.” Anh vẫn ngả người trên sô pha, hai chân dài vắt chéo.
Anh rút ra một điếu xì gà, cắt đầu, tìm diêm.
Hộp diêm ở trên bàn trà bên cạnh, anh liếc nhìn Nhan Tâm: "Châm lửa cho tôi.”
Nhan Tâm không nhúc nhích: “Thả tôi về, tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh. Tôi cũng tuyệt đối không phải gián điệp, anh có thể điều tra kỹ lưỡng tổ tông ba đời của tôi.”