Chương 32

Tứ thiếu Khương Tự Kiệu chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ, vừa hèn nhát, ích kỷ lại vô dụng.

Đây là sự thật, anh ta thực sự không đáng tin cậy.

Trái tim Nhan Tâm lại đau nhói.

Chồng cô không đáng tin, con trai cô cũng không đáng tin.

Số phận đối với cô thật tàn khốc.

Cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng cô không cãi lời lão phu nhân: "Vâng, cháu hiểu rồi ạ."

"Nghe nói thằng tư đến giờ vẫn chưa viên phòng với cháu?" Lão phu nhân lại hỏi.

Nhan Tâm ngước mắt lên.

Ánh mắt cô long lanh như nước, khi nhìn người khác, trông lại càng yêu kiều.

"Chưa ạ, nhưng như vậy là tốt nhất."

Lão phu nhân nghe vậy, nhíu mày: "Nói gì vậy?"

"Trước khi đám cưới cháu bị bệnh, kinh nguyệt đã tắc ba tháng, đang uống thuốc điều trị. Một khi động phòng, việc dùng thuốc bị gián đoạn, cháu sợ cơ thể sẽ hỏng hoàn toàn, càng khó có con." Nhan Tâm nói.

Nhan Tâm đã ra tay hai lần, chứng minh với lão phu nhân rằng cô có y thuật, và y thuật rất giỏi.

Lão phu nhân có chút suy tư, gật đầu: "Đứa trẻ này, bà đã xem thường cháu rồi."

Bình tĩnh, có thể tính toán lâu dài, không phải là một kẻ hồ đồ, như vậy rất tốt.

Lão phu nhân cũng không làm ầm ĩ.

Bà tính tình không tốt, không có nghĩa là bà không có đầu óc.

Nếu nhân chứng đều đã chết, vậy thì cứ để nó qua đi.

Dù sao lão phu nhân cũng có cách hành hạ người khác.

Trưa hôm đó, lão phu nhân rầm rộ tặng quà cho Nhan Tâm.

"Tối hôm đó Tứ thiếu phu nhân đã tìm lại được Hoan Nhi, lão phu nhân rất vui, đặc biệt thưởng cho cô ấy một trăm đồng bạc, và hai cây vàng lớn."

Công quán Khương gia lập tức sôi sục.

Một trăm đồng bạc đã là rất nhiều, lại còn cho thêm hai cây vàng lớn.

"Cây vàng lớn" là chỉ thỏi vàng.

Một cây vàng nhỏ là vàng nặng một lạng, một cây vàng lớn là vàng nặng mười lạng.

Mười sáu lạng là một cân, hai cây vàng lớn, tức là đã cho Nhan Tâm hơn một cân vàng.

Đại lão gia Khương Tri Hành cũng không nhịn được mà nói: "Sao mẹ lại hào phóng như vậy?"

Đại phu nhân nghiến chặt răng: "Mẹ đang dằn mặt chúng ta đấy. Chúng ta vừa mới nói muốn đuổi Nhan Tâm đi, mẹ quay ngoắt lại cho nhiều tiền như vậy."

Đại lão gia không vui nhìn Đại phu nhân, giọng điệu cảnh cáo: "Bà đang oán trách mẹ à?"

Ông ta có thể lẩm bẩm vài câu, nhưng con dâu không được nói xấu mẹ chồng.

Đại phu nhân giật mình, vội nói: "Tôi nào dám chứ?"

Đại lão gia vẫn không vui, đứng dậy định đến chỗ vợ nhỏ ăn trưa.

Lúc sắp đi, ông ta còn nói với Đại phu nhân: "Nếu bà quán xuyến gia đình tốt, người làm trong nhà không bị thiêu chết, có thể có người đối chứng, biết ai đã trộm mèo của mẹ, thì mẹ cũng không đến nỗi vung tiền cho vợ thằng tư."

Trách bà ta vô dụng.

Đại phu nhân sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Lần này Đại lão gia trở về vốn vẫn luôn ở phòng chính của Đại phu nhân.

Bây giờ vì chuyện này mà không vui, bèn đi thẳng đến chỗ vợ nhỏ.