Chương 2

Chương Thanh Nhã biết rõ số tiền cô ta đi du học là của Nhan Tâm, nhưng cô ta không hề nói một lời cảm ơn, ngược lại còn cao cao tại thượng khinh thường loại phụ nữ cổ hủ như Nhan Tâm.

Trong một lần cãi vã, Nhan Tâm nhắc đến chuyện tiền đi học của Chương Thanh Nhã là của cô.

Chương Thanh Nhã liền nói: "Số tiền đó là anh họ tặng cho tôi. Anh ấy bằng lòng móc tim móc phổi giúp đỡ tôi, là vì tôi xứng đáng."

Chồng hèn hạ, ngay cả Nhan Tâm cũng trở nên thấp kém trước mặt Chương Thanh Nhã.

Chồng, con trai và Chương Thanh Nhã cùng nhau bức tử Nhan Tâm. Chỉ vì Nhan Tâm mở tiệm thuốc, mà Chương Thanh Nhã tự xưng là người tân thời, muốn xóa bỏ Trung y.

Cha con bọn họ trở thành đao phủ, ép buộc Nhan Tâm đóng cửa tiệm thuốc của cô.

Chồng cô nói: "Hiệu thuốc nhất định phải đóng cửa, nếu không nó sẽ trở thành vết nhơ của Chương Thanh Nhã, giới báo chí tân thời sẽ công kích Thanh Nhã."

Mà tiệm thuốc là sự nghiệp cả đời của Nhan Tâm.

Con trai cô nói: "Mẹ, dì Thanh Nhã đồng ý nâng đỡ cha, chúng ta sẽ có tiền đồ. Con muốn làm con trai của quan chức phủ tổng thống, chứ không phải thiếu gia của một hiệu thuốc nhỏ. Mẹ đừng cản trở con."

Tiệm thuốc đã nuôi sống con trai cô, nuôi sống cả Khương gia.

Cả đời Nhan Tâm chìm trong bể khổ, hết lần này đến lần khác bị phản bội, bị đả kích, ngã xuống rồi thì chẳng còn sức gượng.

Ông trời thương xót, ban cho cô cơ hội trùng sinh.

Trở về ngày thứ năm sau khi cô khoác áo cô dâu.

Nếu được sống lại trước khi kết hôn, dù có chết cô cũng không đặt chân vào cuộc hôn nhân này.

Nhưng sự đã rồi, cô phải thay đổi vận mệnh nghiệt ngã này.

Kẻ bạc tình như Khương Tự Kiệu phải trả giá thật đắt, đứa con trai vong ơn bội nghĩa, cô nhất định không để nó chào đời. Còn Chương Thanh Nhã, đừng hòng giẫm lên cô mà leo lêи đỉиɦ vinh quang.

"Tứ thiếu phu nhân, Tứ thiếu gia tối nay vẫn ngủ ở thư phòng. Anh ấy chưa khỏi cảm, sợ lây bệnh cho cô." Giọng người hầu gái đầy vẻ khinh miệt.

Ngày Nhan Tâm về nhà chồng, Khương Tự Kiệu đã không thèm động phòng với cô.

Kiếp trước, chuyện này kéo dài cả tháng trời, đến khi bà nội, cũng chính là mẹ chồng cô, nhận ra điều bất thường, mới trách mắng Khương Tự Kiệu.

Khương Tự Kiệu chưa từng yêu Nhan Tâm, nên miễn cưỡng lắm mới làm lễ thành thân với cô.

Những ngày sau đó, anh ta thà ngủ ngoài thư phòng, cũng không muốn chung chăn gối với cô.

Hai người danh nghĩa là vợ chồng mười mấy năm, nhưng lại xa lạ như người dưng.