Chương Thanh Nhã đảo mắt, làm như rất tùy ý, thấp giọng nói với Nhan Tâm: “Chị dâu tư, chị giúp em bế Hoan Nhi một chút, tay em mỏi rồi.”
Nhan Tâm: “Được.”
Cô nhận lấy con mèo.
Bên cạnh có người thấp giọng thốt lên: “Ôi, cẩn thận đấy.”
Ánh mắt bà cụ lập tức siết chặt.
Con mèo Hoan Nhi với đôi mắt chéo hai màu, được bà cụ cưng chiều từ nhỏ nên rất khó tính, thích cào người.
Cả Khương gia, ngoài bà cụ và người hầu thường chăm sóc nó, chỉ có Chương Thanh Nhã dám bế.
Những người khác, kể cả Đại phu nhân đều từng bị nó cào đến chảy máu tay.
Móng vuốt của nó sắc bén, tính tình lại hung dữ.
Khi Nhan Tâm nhận mèo từ tay Chương Thanh Nhã, mọi người trong nhà họ Khương đều nghĩ rằng vị Tứ thiếu phu nhân này chắc chắn cũng không tránh khỏi bị cào chảy máu.
Có khi nào mặt mũi cô sẽ bị cào rách?
Trước đây, Tam tiểu thư của Nhị phòng từng bị Hoan Nhi cào má trái, đến giờ vẫn còn một vết sẹo mờ.
Khi ấy, bà cụ không chỉ không trách mèo mà còn mắng Tam tiểu thư “vô dụng”.
Bất cứ ai bị mèo cào đều phải chịu thêm một trận mắng mỏ từ bà cụ.
Con mèo này chẳng khác nào tổ tông trong nhà.
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Nhan Tâm sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo, Hoan Nhi ngoan ngoãn nằm trong tay cô, thậm chí còn cọ cọ vào người cô.
Mọi người đều ngỡ ngàng.
Nhan Tâm nhẹ nhàng vuốt ve đầu con mèo, mỉm cười: “Nó ngoan quá, nó tên là Hoan Nhi phải không?”
Mọi người: “...”
Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi chăng?
Chương Thanh Nhã sững sờ đến không thốt nên lời.
Cô ta vốn định rằng, nếu Hoan Nhi cào người, sẽ gây ra một trận náo loạn. Bà cụ nhất định sẽ mắng Nhan Tâm, lúc đó bà cụ cũng chẳng còn tâm trí mà trách cô của cô ta nữa.
Đâu ngờ, con mèo lại nũng nịu quấn quýt lấy Nhan Tâm, thậm chí còn cọ người vào cô.
Sắc mặt Chương Thanh Nhã thay đổi.
Bà cụ vốn nghiêm khắc, giờ trên gương mặt lại lộ ra chút ý cười: “Cô con dâu thứ tư này, xem ra hợp tính Hoan Nhi nhỉ?”
Không ai ngờ rằng Nhan Tâm lại có vận may đến vậy.
Thấy vậy, Chương Thanh Nhã lo sợ sẽ có thêm một người trong nhà giành được sự yêu thích của Hoan Nhi, vội đưa tay ra đòi lại: “Chị dâu tư, trả nó cho em.”
Nhan Tâm khẽ bóp nhẹ vào chân phải của Hoan Nhi.
Chân phải của nó hôm nay bị thương, đang đau nhức, chỉ là chưa ai trong nhà phát hiện ra.
Bị bóp đúng chỗ đau, Hoan Nhi giật mình, đúng lúc Chương Thanh Nhã đưa tay lại gần. Nó liền tức giận, kêu “meo” một tiếng sắc nhọn, rồi vung móng cào thẳng vào cổ Chương Thanh Nhã.
Trên chiếc cổ trắng nõn của cô ta lập tức xuất hiện mấy vết cào rướm máu.
Chương Thanh Nhã đau đớn, tay buông lỏng, làm con mèo rơi xuống đất.
Chân phải bị đau, Hoan Nhi gào lên đầy ai oán.
Nhan Tâm nhanh chóng bế nó lên, lén lấy miếng gan lợn giấu trong người ra cho nó ăn, đồng thời dùng tay áo che đi.
Hoan Nhi ngoan ngoãn dựa vào người cô, yên tĩnh thưởng thức món ngon.
Cả khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Những người phụ nữ trong Khương gia, ai nấy như thể vừa chứng kiến chuyện gì kỳ quái.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhan Tâm, mọi người lập tức có cái nhìn khác hẳn về cô con dâu thứ vốn bị xem thường này.