Nhan Tâm lặng lẽ nhìn cô ta.
Lúc này, lại có thêm xe kéo tới.
Một đám người đông đảo ùa đến.
Hôm nay, bà cụ Khương đi chùa dâng hương, phụ nữ trong nhà đi cùng.
Chương Thanh Nhã và hai người hầu về trước.
Vừa nhìn thấy bà nội, Chương Thanh Nhã lập tức chạy đến, ân cần đỡ bà cụ.
Cô ta còn nói: “Bà nội, để cháu bế Hoan Nhi cho.”
Hoan Nhi là con mèo cái có đôi mắt chéo hai màu, bà cụ rất yêu thích, xem như báu vật.
Bà cụ bế mèo thấy mỏi tay, liền đưa nó cho Chương Thanh Nhã ôm.
Bà cụ thoáng thấy Nhan Tâm đứng trên bậc cửa, nét mặt lạnh lại, thản nhiên hỏi: “Đây là vị khách quý nào mà đứng trước cửa nhà chúng ta?”
Mọi người đều nhìn về phía Nhan Tâm.
Nhan Tâm về nhà mẹ đẻ vô cớ bốn, năm ngày liền khiến cả Khương gia không vui, cho rằng cô không hiểu quy củ.
Làm gì có chuyện cô dâu mới cưới trong tháng đầu tiên lại tự ý về nhà mẹ đẻ, mà không được sự đồng ý của trưởng bối và chồng, lại còn lâu ngày không trở về?
Bà cụ càng không hài lòng.
Kiếp trước, dù bà cụ không thích Nhan Tâm làm cháu dâu nhưng vẫn ngầm giúp đỡ cô mấy lần.
Nhan Tâm sau này mở tiệm thuốc cũng nhờ bà cụ bảo người giúp đỡ, khi mới khai trương buôn bán không được, bà cụ còn giới thiệu khách hàng cho cô trong lúc đánh bài.
Khi con trai Nhan Tâm bị bệnh nặng, bà cụ đem củ sâm trăm năm quý giá của mình ra.
Bà cụ là người khẩu phật tâm xà.
Dù không thích Nhan Tâm nhưng bà ấy vẫn thương xót cô.
Bà ấy là người duy nhất trong Khương gia từng dành cho cô chút thiện ý thật lòng.
Khi sắp qua đời, bà ấy từng nói với Nhan Tâm: “Khương gia không nên cưới cháu, bát tự của cháu không hợp với Khương gia.”
Nghe thì giống như ghét bỏ nhưng thực chất là thương cảm cho cô vì bị Khương gia lợi dụng cả đời.
Kiếp này, Nhan Tâm muốn cải thiện quan hệ với bà cụ.
Nhan Tâm giả vờ không hiểu ý mỉa mai, tiến lại gần: “Bà nội, cháu là Nhan Tâm, vợ của Tự Kiệu.”
Không để bà cụ lên tiếng châm chọc, cô đã nói: “Mấy hôm trước cháu bị phát ban, phải tránh gió. Cháu sợ nếu Tự Kiệu hoặc người hầu chưa từng mắc, sẽ bị lây. Lại lo mình là dâu mới, bị bệnh cần người hầu hạ, họ sẽ trách cháu không biết điều.”
Nói xong, cô kéo tay áo bên trái lên.
Cánh tay trái, cô đã dùng kim bạc châm vào khi ở nhà mẹ đẻ, thêm chút thuốc bột, khiến các vết kim hơi ửng đỏ.
“Phát ban” là một cái cớ tốt, còn có thể giải thích luôn mấy dấu hôn nhạt nhòa trên cổ và xương quai xanh của cô.
Mọi người thấy vậy, liền hỏi thăm vài câu.
Sắc mặt bà cụ dịu lại đôi chút, nhưng vẫn không mấy vui vẻ.
Bà cụ bảo: “Cháu là Tứ thiếu phu nhân, người hầu chăm sóc cháu là chuyện đương nhiên, sao lại sợ phiền phức?”
Nhan Tâm: “Dạ, sau này cháu sẽ nghe bà dạy bảo.”
Vẻ mặt bà cụ rõ ràng đã tốt hơn chút.
Nhưng lỗi không phải ở Nhan Tâm, mà là do Khương Tự Kiệu.
“Tự Kiệu làm sao vậy, vợ bệnh mà nói nó về nhà mẹ đẻ ăn chay niệm Phật?” Bà cụ nhíu mày, quay sang hỏi Đại phu nhân.
Đại phu nhân Chương thị, mẹ ruột của Khương Tự Kiệu, cũng là mẹ chồng của Nhan Tâm, có phần ngượng ngùng.