Chương 14

Giờ phút này nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thích không nỡ buông.

Anh vừa hôn, đôi môi vừa lướt trên má cô, rồi lại hôn lên chiếc cằm tinh xảo, chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của cô.

Chiếc cổ trắng quá mềm mại, non nớt và hơi lành lạnh, trong khoảnh khắc này, Cảnh Nguyên Chiêu hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Răng anh cọ xát trên chiếc cổ trắng của cô, không nặng không nhẹ, dùng một chút sức, để lại một dấu răng rất rõ ràng.

Khi buông ra, không biết là vì động tình hay tức giận mà gương mặt trắng như tuyết của cô đã ửng hồng.

Dưới sắc hồng ấy, gương mặt đó càng trở nên quyến rũ.

Mắt của Nhan Tâm rất long lanh, đôi môi anh đào đầy đặn có khóe miệng cong lên tự nhiên.

Vì thế, dù cô không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt long lanh ngấn nước đó vẫn như cười như không, giống như đang quyến rũ người khác.

Đúng là yêu tinh trời sinh.

Vốn kiến thức của Cảnh Nguyên Chiêu không nhiều lắm, anh chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ "yêu mị trời sinh", quá hợp với Nhan Tâm.

Chồng của cô, chắc chắn ngày đêm đều muốn chết trên người cô.

Nghĩ đến đây, tim Cảnh Nguyên Chiêu thắt lại, lại có chút không vui.

Vừa nghĩ đến việc cô trở về, trong màn trướng đỏ ban đêm, khi quần áo cô được cởi bỏ, một người đàn ông khác dùng bàn tay to rộng nắm lấy vòng eo thon của cô, Cảnh Nguyên Chiêu không khỏi tức giận.

"Nhan Tâm, ở với tôi ba tháng, cô cũng không thiệt." Hơi thở của anh trở nên nặng nề: "Ba tháng sau, cô sẽ là phu nhân quan lớn, chồng cô sẽ thăng tiến."

Tay Nhan Tâm siết chặt lấy áo sơ mi của anh.

Cô run rẩy dữ dội hơn.

Cô muốn Khương Tự Kiệu chết, chứ không phải dùng thân thể của mình để đổi lấy địa vị cao cho anh ta.

Cô là tiểu thư Nhan gia danh chính ngôn thuận, không phải hạng gái phong trần.

"Tôi không đồng ý." Cô ngẩng mặt lên: "Tôi không muốn làm phu nhân quan lớn, tôi cũng không muốn ở bên anh. Thiếu soái, anh gϊếŧ tôi đi."

Nói ra câu này, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Thà chết còn hơn.

Dù sao cũng đã chết một lần, sống rốt cuộc là để làm gì?

Cô chưa từng có một ngày vui vẻ.

Trên đời này, ngoài ông bà nội ra, không còn ai trân trọng cô.

Người sống phải có lòng tự trọng, cô, Nhan Tâm, dựa vào y thuật để kiếm tiền, kiếm thể diện, cô sống rất vẻ vang, tại sao phải biến mình thành gái điếm?

"Anh gϊếŧ tôi đi." Nhan Tâm lặp lại: "Gϊếŧ người đối với anh mà nói là chuyện thường như cơm bữa. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không muốn ở bên anh."

Ánh mắt Cảnh Nguyên Chiêu trở nên căng thẳng.

Anh cười lạnh một tiếng, đẩy cô ra.

"Không biết điều." Anh nhìn cô: "Một người phụ nữ, đừng quá coi trọng bản thân mình."

"Đúng vậy, tôi thấp kém. Nhưng người thấp kém cũng không muốn trở thành gái điếm." Nhan Tâm nói: "Tôi thà chết trong sạch."

Cảnh Nguyên Chiêu lập tức cảm thấy mất hứng.

Thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp quyến rũ, quả thực đáng yêu, như một miếng thịt thơm ngon, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nhưng hễ nhắc đến trinh tiết liệt nữ, nói đến trong sạch, thì lập tức trở nên vô vị, còn khiến người ta chán ghét hơn cả cơm thiu.

Cảnh Nguyên Chiêu muốn người phụ nữ nào mà chẳng có?