"Đau..."
Giọng Nhan Tâm vì hoảng hốt mà kéo dài, mang theo chút nũng nịu.
Bàn tay người đàn ông siết chặt eo cô, cơn đau nhức khiến ý thức mơ hồ của Nhan Tâm thoáng tỉnh táo.
Nhưng cô vẫn còn mông lung.
Dưới ánh đèn đồng cổ chạm trổ tinh xảo, hơi nước mờ ảo bao phủ, tựa như một lớp sương mỏng che lấp vầng trăng.
"Sao lại thất thần? Sắp gả cho trúc mã nên vui vẻ lắm à?" Giọng nam trầm khàn ngậm lấy môi cô, động tác càng thêm tàn bạo.
Tiếng nước văng vọng vào vách ao, từng tiếng va chạm quanh quẩn, rồi lại dội về tai Nhan Tâm.
Cô căng cứng mu bàn chân, các ngón chân trắng bệch, cổ thiên nga ngửa ra sau, một tiếng rên khẽ bị nghẹn lại nơi cổ họng.
"Thật sự muốn gả cho cậu ta đến vậy sao?" Môi người đàn ông áp vào cổ Nhan Tâm, răng nanh khẽ cắи ʍút̼ làn da trắng như tuyết.
Hơi thở anh dồn dập, mang theo sự tức giận ngút trời. Chỉ cần cô trả lời sai một câu, dường như anh sẽ cắn đứt yết hầu cô ngay lập tức.
Động tác của anh không hề chậm lại, tiếng nước càng thêm hỗn loạn, Nhan Tâm không thể không mở miệng: "Anh... Anh là ai?"
Người đàn ông khựng lại, bàn tay nóng rực bám chặt lấy cổ cô. Cơn run rẩy dữ dội lập tức kéo cô trở về thực tại.
Cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng mông lung.
Những ngày oi bức gần đây khiến Nhan Tâm mồ hôi nhễ nhại, ngồi thẫn thờ suốt nửa ngày trời.
Sau khi trùng sinh, đây là lần thứ hai cô mơ thấy giấc mộng kỳ quái này. Lần trước, cũng chính người đàn ông ấy, dáng vẻ ghen tuông đến cực điểm, hỏi cô vì sao lại muốn lấy chồng.
Kiếp trước, Nhan Tâm sống rất thảm.
Cô nghe theo sự sắp đặt của gia đình, gả cho Khương Tự Kiệu, con thứ của Khương gia.
Nhan Tâm và Khương Tự Kiệu trước hôn lễ chưa từng gặp mặt, anh ta cũng không phải "trúc mã" trong miệng người đàn ông kia. Khương Tự Kiệu không thích Nhan Tâm, mà Nhan Tâm cũng chán ghét anh ta, hai người sống gượng gạo qua ngày.
Sau đó, Khương Tự Kiệu trộm tiền của Nhan Tâm đưa cho Chương Thanh Nhã, em họ của anh ta, để cô ta ra nước ngoài du học.
Anh ta vẫn luôn thầm mến em họ mình.
Đó là tiền chữa bệnh cho con trai của Nhan Tâm.
Con trai Nhan Tâm vì thiếu số tiền đó mà suýt chút nữa mất mạng. Cô đã phải bôn ba khắp nơi, gom góp từng đồng để cứu con trai.
Vài năm sau, Chương Thanh Nhã trở về, từ một du học sinh trở thành một danh viện, gả cho đại tổng thống làm vợ lẽ.
Chồng và con trai Nhan Tâm đều thiên vị Chương Thanh Nhã, coi cô ta là niềm vinh quang.