Từ Thiện Nhiên đếm những chiếc lá trên cành. Một, hai, ba... Rồi lại một, hai, ba. Nàng đếm từ xuân sang hè, rồi lại từ hè sang thu, đếm từng chiếc lá từ lúc chúng còn xanh non cho đến khi chúng úa và …
Từ Thiện Nhiên đếm những chiếc lá trên cành.
Một, hai, ba... Rồi lại một, hai, ba.
Nàng đếm từ xuân sang hè, rồi lại từ hè sang thu, đếm từng chiếc lá từ lúc chúng còn xanh non cho đến khi chúng úa vàng.
Giống như đang đếm những ngày còn lại của chính nàng vậy.
Từ lúc nàng còn là đích nữ phủ Quốc công đến con dâu trưởng của danh gia vọng tộc ở Giang Nam.
Từ mười dặm hồng trang vang danh chốn kinh thành cho đến khi nằm liệt trên giường bệnh, đếm lá ngoài khung cửa.
Từ Thiện Nhiên đã đi qua một chặng đường dài, nếm trải đủ mọi cay đắng ngọt bùi, từ trên mây cao rơi xuống vực sâu, rồi lại từ vực sâu từng bước một bò lên.
Không cần đợi đến kiếp sau, tất cả những kẻ đã phụ bạc nàng đều bị chính tay nàng tiễn xuống địa ngục.
Nhưng có đôi khi nàng cũng nghĩ.
Người thân của nàng, mẫu thân vẫn luôn nhu nhược thiện lương, phụ thân chỉ biết ngâm thơ thưởng nguyệt, cùng đứa con chưa kịp trưởng thành phải ở cùng một nơi với những kẻ lang sói đó, liệu họ có sợ hãi, có bị bắt nạt không?
Có lẽ nàng nên sớm xuống đó một chút.
Làm nữ nhi, làm mẫu thân, nàng phải thực sự đứng ra bảo vệ họ một lần.
-
Thiện Thiện, nàng đã gặp ta lúc tồi tệ nhất, nhưng nàng vẫn có thể bao dung và chấp nhận con người tệ hại của ta khi đó.
Bây giờ ta đã trở nên tốt hơn rồi, rất nhiều người muốn có được ta, dường như chỉ sau một đêm ta đã trở thành trời thành đất của họ.
Nhưng ta vẫn nhớ về bàn tay nàng chìa ra lúc đó.
Khi đó, nàng đã không hùa theo họ đạp ta một cước, mà còn đưa tay kéo ta ra khỏi vũng bùn lầy.
Ta thật sự biết ơn nàng cả đời.