Chương 9

Cảnh sát đưa cậu thanh niên trắng trẻo gầy gò và chín người đàn bà về sở cảnh sát.

Nhưng kết quả điều tra khiến cảnh sát vô cùng kinh ngạc. Mười người này không một ai là hung thủ đồ sát cả làng. Ngược lại, họ đều là nạn nhân.

Sau khi điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện ra tội ác buôn bán nội tạng, hãʍ Ꮒϊếp và giam cầm phụ nữ của làng họ Mã. Do vụ án đặc biệt nghiêm trọng, tỉnh đã cử người thành lập đội chuyên án. Đội chuyên án lần theo manh mối từ làng họ Mã, rất nhanh đã triệt phá toàn bộ một tổ chức buôn bán nội tạng.

Về cái chết của dân làng họ Mã, chuyện ma quỷ đương nhiên không thể tin được. Cảnh sát chỉ có thể suy đoán rằng bọn họ đã tự gϊếŧ hại lẫn nhau do tranh giành chia chác không đều.

Mấy đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành còn lại ở làng họ Mã được đưa đến trại mồ côi. Chín người phụ nữ đều tìm được người nhà, đoàn tụ thành công.

Trước khi rời khỏi sở cảnh sát, mỗi người phụ nữ đều cúi đầu thật sâu trước cậu thanh niên trắng trẻo gầy gò.

Một trong những người phụ nữ đó đi cùng cha mình. Cô họ Bạch, tên Bạch Nguyệt Hà. Ông Bạch luôn rất hứng thú với chuyện ma quỷ. Sau khi nghe con gái kể lại mọi chuyện, ông nghĩ cậu thanh niên trắng trẻo gầy gò này chắc chắn là người phi thường, nên ông nhất quyết đòi đi cùng con gái.

Trước khi gặp cậu thanh niên trắng trẻo gầy gò, ông còn nghĩ người phi thường này phải là một ông cụ râu tóc bạc phơ cơ. Nhưng không ngờ, người phi thường không những còn rất trẻ, mà còn rất đẹp trai. Ông không biết dùng những từ hoa mỹ để miêu tả, chỉ cảm thấy người phi thường còn đẹp hơn cả ngôi sao trên tivi!

Ông Bạch biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, cũng không lấy tuổi tác để đánh giá năng lực, nên vẫn cung kính cúi chào một cái.

"Cảm ơn ân nhân đã cứu con gái tôi. Tôi vẫn chưa biết quý danh của ân nhân?"

Cậu thanh niên trắng trẻo gầy gò thản nhiên nói: "Triệu Úc Tinh."

"Nếu cậu không ngại, tôi xin phép gọi cậu là Triệu đại sư. Triệu đại sư, nhà tôi không có gì khác, chỉ có chút tiền. Sau này nếu cậu có việc cần đến tiền, cứ nói với tôi, tôi sẽ đến ngay." Ông Bạch vừa nói vừa đưa danh thϊếp bằng hai tay.

Trên danh thϊếp in tên: Bạch Văn Bỉnh, Chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn Văn Bỉnh.

Bất cứ ai đã từng xem tin tức tài chính, nhìn thấy danh thϊếp này, chắc chắn sẽ kích động đến mức run tay. Bạch Văn Bỉnh là người có tên trên bảng xếp hạng Forbes, đứng thứ mười tám thế giới, đứng đầu cả nước! Đúng là người giàu nhất nước! Chứ không phải chỉ có một chút tiền!

Con gái ông, Bạch Nguyệt Hà, bị lạc cách đây một tuần. Suốt tuần này, các tờ nhật báo lớn đều đăng kín cả một trang về thông báo tìm con gái của ông!

Nhưng ông không ngờ con gái mình lại gặp phải một ngôi làng cùng nhau gây án, thảo nào ông tìm cả tuần mà không thấy!

Triệu Úc Tinh nhận lấy danh thϊếp, không hề có chút xúc cảm nào, chỉ thản nhiên "ừm" một tiếng.

Lần gặp gỡ này, Bạch Văn Bỉnh càng tin rằng Triệu đại sư là một cao nhân. Ông nói đi nói lại câu "thường xuyên liên lạc" rồi mới đưa con gái rời đi.

Cả chín người phụ nữ đều đã đi cùng người nhà, trong sở cảnh sát chỉ còn lại Triệu Úc Tinh. Cậu kiên quyết không để người nhà đến đón. Sau khi cảnh sát xác nhận nhiều lần, đành phải để cậu tự làm thủ tục rời đi.

Cảnh sát dặn dò: "Về đến nhà nhớ báo bình an cho chúng tôi, sau này đừng đi lung tung nữa."

Triệu Úc Tinh đáp lời, ký tên, rồi nhận lại thẻ căn cước của mình.

Thật ra, Triệu Úc Tinh trên thẻ căn cước đã chết từ lâu rồi.

Triệu Úc Tinh khác với những người du lịch khác, cậu không phải đi chinh phục con đường nhỏ ở núi Tiên Nga, mà là đi nhảy vực tự tử.

Sau khi nhảy xuống vách núi, Triệu Úc Tinh nguyên bản đã chết, nhưng Triệu Úc Tinh của vạn năm trước lại mượn thân xác này mà tỉnh dậy.

Đúng vậy, tuy cùng tên là Triệu Úc Tinh, nhưng cậu lại đến từ vạn năm trước.

Vạn năm trước, cậu đang sửa chữa cột chống trời, nhưng không ngờ lại bị một nhóm người vây công đánh lén...

Cậu tỉnh lại lần nữa là ở dưới đáy vực của vạn năm sau.

Dưới đáy vực, cậu đã siêu độ cho linh hồn của Triệu Úc Tinh thời hiện đại. Đồng thời, Triệu Úc Tinh đã chủ động để lại ký ức thời đại này, nhờ vậy cậu mới có thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống hiện tại.

Sau đó, cậu leo lên vách núi, đi được một đoạn thì gặp gã mặt sẹo của làng họ Mã.

Nếu là cậu của vạn năm trước, xử lý làng họ Mã chỉ là chuyện động ngón tay. Nhưng sau khi tỉnh lại, cơ thể cậu vẫn ở trạng thái yếu nhất sau đại chiến.

Vì thế cậu mới phải dùng đến đạo cụ là đèn pin để uy hϊếp, rồi dùng lời lẽ để khiến bọn chúng sợ hãi, kéo phòng tuyến tâm lý của chúng xuống mức yếu nhất mới ra tay.

Mặc dù cậu đã hấp thụ ký ức của Triệu Úc Tinh hiện đại, nhưng sự thay đổi trong vạn năm này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Cậu rõ ràng đã siêu độ cho Triệu Úc Tinh đã chết và những oan hồn trong làng họ Mã, khiến linh hồn họ thoát khỏi đau khổ, nhưng đến giờ họ vẫn chưa chuyển sinh thành công.

Mấy ngày nay, cậu lại thấy không ít linh hồn lang thang nhân gian, chưa chuyển sinh. Đây chắc chắn không phải là chuyện bình thường.

Cậu hít sâu một hơi, giờ đây, linh khí giữa trời đất cũng mỏng manh đến đáng thương.

Xã hội hiện đại dường như không tốt đẹp như vẻ bề ngoài!

Cậu hơi nhíu mày, suy tư bước ngang qua quầy tiếp nhận tin báo.