Chương 5

Cả nhóm người đều đã bị cậu thanh niên trắng trẻo dẫn dắt cảm xúc. Chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi, hạt giống sợ hãi đã mọc thành một cái cây cổ thụ trong lòng họ, cản trở bước chân của họ.

Mã Lực là người bình tĩnh nhất, hắn cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, hét lớn: "Im miệng."

Một người phía sau hắn run rẩy nói: "Hắn là... Thiên sư..."

Mã Lực nâng cao giọng để lấy dũng khí cho bản thân: "Thiên sư gì chứ, chẳng qua chỉ là giở trò thần thánh."

"Nhưng Thiên sư nói đều đúng hết..."

Mã Lực: "Ai biết được có phải có ai đó lắm lời kể lể để hắn nghe thấy không. Ngày mai mà tao điều tra ra có kẻ nào phản bội làng, tao nhất định sẽ không tha cho hắn."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên trắng trẻo, nói: "Mặc kệ mày là Thiên sư hay là ma là quỷ, tóm lại hôm nay mày đã vào làng của bọn tao, thì đừng hòng sống sót mà ra ngoài."

Hắn siết chặt con dao chặt xương trong tay: "Mười chín người chúng ta đánh một mình hắn, sợ gì chứ? Mọi người cùng lên."

Mười chín gã đô con nắm chặt con dao chặt xương trong tay, nhưng chân lại không dám nhúc nhích.

Dù là luồng sáng vàng hay những lời nói của cậu thanh niên trắng trẻo, tất cả đều đã bén rễ trong lòng họ. Vì vậy, họ đang chờ, chờ một người dám dẫn đầu xông lên.

Cậu thanh niên trắng trẻo đứng yên, chỉ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía gã đầu đinh đang ở gần cậu nhất.

Gã đầu đinh là một trong bốn người được Mã Lực chỉ định lên chặt chân tay. Hắn đang ngồi trên mặt đất, ban đầu là vì bị luồng sáng vàng hất văng, sau đó là vì những lời cậu thanh niên trắng trẻo nói khiến chân hắn mềm nhũn, không đứng dậy nổi.

Rõ ràng, hắn là người nhát gan nhất trong mười chín người.

Cậu thanh niên trắng trẻo: "Mã Đại Vĩ."

Mã Đại Vĩ là tên của gã đầu đinh. Chín mươi phần trăm người trong làng này đều họ Mã, người ngoài ở đây một tuần chưa chắc đã nhớ hết tên, nhưng cậu thanh niên trắng trẻo lại gọi tên hắn một cách chắc chắn.

Cậu thanh niên trắng trẻo từ từ giơ tay lên, như thể đang đón lấy thứ gì đó: "Sợi dây này là một người phụ nữ, một linh hồn mới, tự sát."

Cậu khẽ thở dài: "Cô ấy rất trẻ, rất đẹp, vừa tròn hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy liền hoa nhí màu vàng, ngón út chân phải thiếu một móng."

Mã Đại Vĩ mắt đầy vẻ không tin: "Tiểu Lan? Mày nói bậy, trước khi tao ra ngoài Tiểu Lan vẫn khỏe mà."

Chiếc váy liền hoa nhí màu vàng đó là hắn mua, hắn đã đặc biệt đến thành phố để mua hàng hiệu.

Cậu thanh niên trắng trẻo: "Cô ấy đã lấy trộm chìa khóa của anh. Ngay vừa rồi, cô ấy chạy vào bếp, cầm con dao làm bếp kết liễu đời mình."

Mã Đại Vĩ sờ vào túi, quả nhiên không thấy chìa khóa. Hắn đấm mạnh xuống đất, mặt đầy đau khổ.

Cậu thanh niên trắng trẻo: "Anh không muốn nghe xem lúc còn sống cô ấy đã trải qua những gì sao?"

"Ngày hai mươi tám tháng tư năm ngoái, cô ấy cùng bạn trai đến làng họ Mã. Tối hôm đó, bạn trai cô ấy bị các anh moi hết nội tạng rồi vứt vào hang núi."

"Rồi các anh trói cô ấy lại. Quanh giường, mười chín người các anh vừa uống rượu vừa bàn tán xem sẽ chia cô ấy cho ai, cuối cùng mọi người đã chia cô ấy cho anh."

Người làng Mã không gϊếŧ phụ nữ, nhưng phụ nữ rơi vào tay họ thì không khác gì xuống địa ngục. Các nữ phượt thủ bị chia cho những gã độc thân trong làng, sống còn khổ hơn chết.

Cậu thanh niên trắng trẻo: "Tối hôm đó, anh đã cưỡng bức cô ấy, rồi đưa về nhà. Cô ấy không nghe lời, anh đã đánh cô ấy. Móng ở ngón út chân phải của cô ấy đã rụng ra trong trận đòn đó."

Mã Đại Vĩ không ngừng lắc đầu, hắn không muốn thừa nhận sự tàn bạo của mình, nhưng trong đầu lại không thể kiểm soát được hình ảnh Tiểu Lan mình đầy máu sau trận đòn.

"Cô ấy là cô gái đẹp nhất từng đến làng các anh, tất cả mọi người đều thích cô ấy, nhưng cuối cùng lại bị chia cho anh. Anh có biết tại sao không?"

Mã Đại Vĩ ngơ ngác ngẩng đầu.

"Bởi vì, anh là người hèn hạ nhất trong số họ. Anh hèn hạ nhất, nên họ có thể tùy ý bắt nạt anh, tùy ý bắt nạt người phụ nữ của anh."

Cậu thanh niên trắng trẻo giơ ngón tay, chỉ vào nhóm người trước mặt: "Mỗi khi anh đi làm đồng, họ sẽ lôi cô ấy đến hội trường của làng, lần lượt cưỡng bức cô ấy. Tất cả họ đều có phần."

Mã Đại Vĩ nhìn theo ngón tay của cậu, nhìn từng người anh em của mình, mắt trợn trừng như sắp chảy máu, hắn gầm lên: "Hắn nói thật sao?"

"Nói... Nói bậy." Dù nói vậy, nhưng vài người đã vô thức cúi đầu xuống.

Mã Đại Vĩ đau đớn gào thét: "Là thật. Hắn nói đều là thật."

Kẻ hèn nhát cũng như lò xo, bị nén đến tận cùng sẽ bật ngược dữ dội. Mã Đại Vĩ nhìn thẳng vào nơi cậu thanh niên trắng trẻo từng chỉ, hắn như thấy Tiểu Lan.

Tiểu Lan mặc chiếc váy hắn mua, vẫy tay chào hắn. Nhưng chỉ một chớp mắt, cô ấy bảy lỗ chảy máu, gào thét rằng hắn sẽ chết không toàn thây.

"A, các người là một lũ súc sinh." Mã Đại Vĩ như phát điên, nhắm mắt vung dao chặt xương chém về phía những người anh em của mình.

Mã Lực vừa né vừa gầm lên: "Mày xem mày đang làm cái gì? Vì một người phụ nữ mà động dao với anh em."

"Các người bắt nạt tôi thì thôi đi, tại sao còn bắt nạt Tiểu Lan?" Bị dồn đến đường cùng, Mã Đại Vĩ bật dậy, hắn hoàn toàn không nghe lọt bất cứ lời nào. Chẳng mấy chốc, đã có vài người anh em đổ máu.