Trong Tòa nhà Kinh Dị tầng bốn, Lương Linh Linh nhanh chóng tiếp lời, dẫn dắt khách mời đi tiếp: "Ở đây quả thật khá lãng mạn, chỉ là không biết đi tiếp về phía trước có còn lãng mạn như thế này không. Nếu cảnh ở đây đều đẹp như vậy, chương trình tạp kĩ của chúng ta cứ đổi tên thành Tòa nhà Lãng Mạn đi."
Lục Dương nói: "Chắc là phía trước sẽ không còn tươi mát như vậy nữa, chúng ta đi tiếp thôi."
Nói rồi anh ta dẫn đầu đi ở phía trước. Triệu Úc Tinh chắp tay sau lưng, đi ở cuối đội.
Đi qua căn phòng, trước mặt mọi người là một cánh cửa.
Lương Linh Linh hỏi: "Ai mở đây?"
Trúc Nguyệt: "Tôi hơi căng thẳng, hay là cùng nhau mở nhé?"
...
Chu Ngôn nhanh chóng nhận ra đây là cơ hội tốt để thể hiện, hắn phải gỡ lại số điểm vừa bị trừ.
"Tôi!" Nói xong, hắn tách đám đông đi lên phía trước.
Lương Linh Linh: "Vì cậu tự xung phong, vậy chúng tôi sẽ trốn sau lưng cậu nhé, cố lên!"
Chỉ là mở một cánh cửa thôi, Chu Ngôn xắn tay áo lên, làm một tư thế mà hắn cho là rất phóng khoáng, giơ tay đẩy cửa ra.
"Kétttt..."
"A a a a!"
Tiếng cánh cửa gỗ cũ kĩ chói tai và tiếng hét của Chu Ngôn xen kẽ nhau, âm thanh vang vọng toàn bộ.
Cư dân mạng đeo tai nghe suýt chút nữa bị thủng màng nhĩ!
Đồng thời với lúc cánh cửa mở ra, một sợi dây trắng bất ngờ rũ xuống!
Trên đó treo một con búp bê nhồi bông màu trắng xen lẫn màu hồng!
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, tất cả khách mời đều sợ hãi lùi lại một bước. Phản ứng của Chu Ngôn là dữ dội nhất, con búp bê đó treo ngay trước mắt hắn, hắn vừa lùi lại vừa la hét, luống cuống như một con khỉ.
Lương Linh Linh: "Ai treo búp bê ở đây vậy? Thật sự rất đáng sợ."
Đinh Lam vỗ vỗ ngực: "Tôi cũng bị giật mình."
Lục Dương vỗ vai Chu Ngôn, nói: "Hít thở sâu đi, cậu đã rất dũng cảm rồi, đã thành công đẩy cánh cửa này ra cho chúng ta."
Mọi người nói như vậy là để giữ thể diện cho Chu Ngôn. Nhưng cư dân mạng thì không có thái độ tốt như vậy.
[Chỉ là một con búp bê thôi mà, cần thiết phải làm quá lên như thế không?]
[Chu Ngôn đã nhát gan như vậy thì nên ngoan ngoãn trốn sau lưng người khác đi. Không có chút tự biết mình sao? Cứ thích xông lên trước, kết quả gặp một chút chuyện đã la hét ầm ĩ.]
[Tôi không bị con búp bê nhảy ra làm sợ, mà bị Chu Ngôn dọa cho khϊếp vía, tôi cảm thấy tai tôi có thể bị tổn thương thính giác rồi!]
...
Đương nhiên người hâm mộ của Chu Ngôn cũng không ngần ngại cãi nhau với những người khác.
[Một thứ đột nhiên rơi xuống trước mặt bạn, bạn không sợ sao?]
[Bé trai nhà tôi là người đàn ông đích thực! Bé là tuyệt nhất!]
...
Chu Ngôn lùi về phía sau cùng, trong mắt đầy vẻ không phục.
Mẹ kiếp! Lại hỏng bét rồi! Hôm nay mình bị sao chổi chiếu mệnh à!
Mấy khách mời tiến lên, quan sát kĩ con búp bê trước mặt.
Lương Linh Linh: "Đây là Hello Kitty."
Đinh Lam: "Bình thường tôi thích Hello Kitty nhất, nhưng nhìn thấy con này tôi đột nhiên thấy hơi sợ."
Dưới ánh đèn xanh lục kì lạ, con búp bê màu trắng trông như một con búp bê ma.
Nói xong cô lè lưỡi, quay sang ống kính nói: "Các bạn người hâm mộ ơi, sau này đừng tặng Hello Kitty cho tôi nữa, tôi quyết định từ giờ trở đi sẽ từ bỏ tình yêu với Hello Kitty."
Lục Dương: "Có lẽ đây là do những nhà thám hiểm trước đây để lại."
Mấy khách mời đều cảm thấy lời giải thích này rất hợp lí.
Trúc Nguyệt: "Thôi đừng để ý đến con Hello Kitty này nữa, tôi càng nhìn càng sợ, chúng ta đi tiếp thôi."
Chu Ngôn vừa bị thất bại nên không dám xông lên nữa. Lục Dương dẫn đầu mọi người, đi ở phía trước nhất.
Mũ ô sa lắc lư qua lại, bay qua con Hello Kitty đang treo ngược, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Đây là phúc lợi ta cố ý để lại, vậy mà các ngươi không cần."
Lời anh ta còn chưa dứt, đã thấy người đàn ông đi cuối cùng nắm lấy con Hello Kitty đó.
Triệu Úc Tinh giơ tay lên khẽ dùng lực, sợi dây bông màu trắng bị đứt, Hello Kitty rơi vào tay cậu.
Nghe thấy động tĩnh, Đinh Lam quay đầu lại: "Cậu không sợ sao?"
"Không sợ, chỉ là một con búp bê thôi."
Cậu cẩn thận phủi bụi trên Hello Kitty, nói: "Cô không phải thích loại búp bê này sao? Tặng cô nhé?"
"Không không không cần đâu!" Đinh Lam vội vàng xua tay.
Cô đã nhận ra, Triệu Úc Tinh thật sự rất dũng cảm, không có thứ gì trong tòa nhà bị bỏ hoang này có thể dọa được cậu.
Cô lặng lẽ bước đến gần Triệu Úc Tinh hơn một chút, quyết định bám chặt lấy đùi lớn này trong chương trình tạp kĩ.
Mũ ô sa nhìn con Hello Kitty trong tay Triệu Úc Tinh, tức giận đến mức má phồng lên: "Hừ! Đạo sĩ thối còn khá thông minh. Ta xem cái thông minh nhỏ bé này của ngươi có đủ để đối mặt với những chuyện tiếp theo không?"
Phía trước là một đoạn hành lang ngắn, nối với căn phòng tiếp theo. Cuối hành lang có ánh đèn hắt ra, xem ra căn phòng tiếp theo có đèn.
Lương Linh Linh trêu chọc: "Sẽ không phải chúng ta vừa bước qua, đèn lại nổ hết chứ?"
Trúc Nguyệt: "Lần này tôi nhất định không kêu nữa, cùng lắm chúng ta quay lại bắt hết đom đóm mang theo."
Người quay phim muốn nói, trong ba lô của anh ta có đèn pin, nhưng anh ta là nhân viên không thể nói.
Trong lúc nói chuyện, họ đã đi qua hành lang.
Căn phòng họ đến quả nhiên đèn sáng trưng, hơn nữa trên trần nhà không phải là đèn gas vàng vọt, mà là một hàng đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng. Lần này quả nhiên không có ai la hét.
Tất cả mọi người dừng bước ở lối vào, hít một hơi lạnh!
Tất cả mọi người đều không thốt nên lời!
Mọi thứ ở đây vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Không có thanh sắt, không có xi măng, cũng không có cát đá...
Họ thấy là...
Giường bệnh xanh trắng, dao phẫu thuật gỉ sét, ống tiêm dài nửa cánh tay...
Trên bàn đối diện đặt những vật thể khổng lồ, trông giống như đĩa nuôi cấy, thứ bên trong đã không thể phân biệt được, nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì.
Nơi đây dường như là một bệnh viện. Nhưng nơi này rõ ràng là một tòa nhà bị bỏ hoang.
Là ai đã xây dựng một bệnh viện trong tòa nhà bị bỏ hoang này?