Chương 3

Khi Mã Lực đến phòng khám, gã sẹo đang ngồi xổm dưới đất hút thuốc. Thấy Mã Lực định xông vào, gã sẹo kéo lại, dúi cho hắn một điếu thuốc.

Gã sẹo: "Đừng vào, bác sĩ đã làm rồi."

Mã Lực thở dài, cuối cùng vẫn nhận lấy điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.

"Bệnh của bố tôi không thể kéo dài nữa, phải thay thận ngay." Gã sẹo cười chua chát: "Tôi cũng muốn hiến một quả thận cho ông già, nhưng bác sĩ không nhận, bảo tôi cũng bị bệnh, không hiến được."

"Tôi đã năn nỉ mãi mới tìm được cách ở chỗ bác sĩ Mã, ông ấy quen một người buôn bán nội tạng. Họ nói chỉ cần tôi tìm được một quả thận tốt, họ sẽ ưu tiên phẫu thuật cho ông già. Dù nhất thời không tìm được thận phù hợp với ông già, họ cũng sẽ trả cho tôi một cái giá tốt."

"Có số tiền này, ông già có thể tiếp tục chữa trị, chỉ cần sống một ngày, sẽ có cách một ngày. Chỉ cần chưa chết, là còn hy vọng, anh nói xem?"

Mã Lực im lặng một lúc lâu, chỉ vỗ vai hắn và nói: "Ông già có một đứa con như mày, là phúc của ông ấy."

Trong phòng khám vẫn nghe thấy tiếng dao mổ.

Họ ngồi xổm không biết bao lâu, cửa phòng khám cuối cùng cũng mở ra.

Hai người ngẩng đầu lên, thấy cả sàn nhà đầy máu, chiếc ga trải giường màu trắng thấm đầy vết máu đỏ, giống như những bông hoa tội lỗi. Người đàn ông đầu trọc nằm giữa những bông hoa máu, bụng đã bị mổ tung.

Bác sĩ Mã buông thõng hai bàn tay dính máu, nói: "Hết hơi rồi."

Gã sẹo ngồi sụp xuống đất, ngây người nói: "Tôi... Tôi không muốn lấy mạng anh ta..."

Mấy gã bác sĩ chợ đen từ nơi khác đến dường như đã quá quen với cảnh này, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Thận chúng tôi lấy đi. Kết quả ghép tạng của bố anh chúng tôi sẽ báo trong vòng một tuần."

Gã sẹo: "Người?"

Gã bác sĩ chợ đen có chút sốt ruột nói: "Người chết cũng tốt, sẽ không thể mở miệng nói được. Cái vùng núi sâu rừng thẳm này của các anh, tìm một chỗ kín đáo vứt đi, ai mà tìm được? Điều quan trọng là bản thân các anh đừng có đi làm chuyện ngu ngốc."

Gã sẹo còn định nói gì đó, nhưng mấy gã bác sĩ chợ đen đã mang đồ đạc vội vã rời đi.

Một lúc lâu sau, Mã Lực ném mẩu thuốc lá xuống đất, giẫm mạnh một cái, nói: "Còn đứng đực ra đó làm gì, đi chôn người."

Nói rồi, hắn bước lên, bọc chiếc ga trải giường dính máu lại thắt nút. Gã sẹo cũng đã hoàn hồn, tìm một chiếc đòn gánh. Hai người khiêng xác chết như khiêng một con lợn, vác đến hang núi rồi chôn vùi.

Đêm đó, vết máu loang dài cả con đường làng.

Sáng hôm sau, gã sẹo gõ cửa từng nhà, biếu mỗi nhà một giỏ trứng gà rồi nói: "Tối qua làm thịt lợn."

Cả làng nhỏ xíu, xảy ra chuyện tày đình như thế ai cũng biết, nhưng tất cả mọi người đều nhận trứng, rồi lặng lẽ lau sạch vết máu.

Một tuần sau, bố của gã sẹo đã ghép thận mới thành công.

Dưới ánh sáng của hơn chục chiếc đèn pin, căn phòng sáng như ban ngày.

Cậu thanh niên trắng trẻo tiếp tục chỉ vào một nơi khác trong không trung: "Sợi dây này, là của một thanh niên hơn hai mươi tuổi, da hơi ngăm đen, trên tay có một vết sẹo dài khoảng mười phân, mặc quần thể thao màu xanh lá đậm, còn bên trong cơ thể thì rỗng, không còn nội tạng nào."

Chân gã sẹo run bần bật như muốn khuỵu xuống.

Hắn như thể thấy được sợi dây đen đó, sợi dây đen nhánh, đang muốn quấn lấy cổ hắn, treo cổ hắn.

Cậu thanh niên trắng trẻo đã nói đúng.

Lại một lần nữa nói đúng.

Thanh niên mặc quần thể thao màu xanh lá đậm chính là người thứ hai mà họ đã gϊếŧ.

Chuyện đó xảy ra một tuần sau đó.

Làng lại có một phượt thủ khác đến, vẫn tá túc tại nhà gã sẹo.

Chàng trai da ngăm ngăm, rất thích cười, cười lên để lộ cả hàm răng trắng.

Sau khi đến nhà, cậu ta kể cho gã sẹo nghe những trải nghiệm du lịch của mình. Cậu ta nói, khi đạp xe ở tuyến đường Tứ Xuyên Tây Tạng, suýt chút nữa đã ngã xuống vách núi, may mà được bạn đồng hành cứu, nhưng tay vẫn để lại một vết sẹo dài hơn mười phân. Nói xong, cậu ta còn vén tay áo lên cho gã sẹo xem.