Chương 4: Muốn chết à?

Hạ Lục không chút khách khí, ném thẳng tờ giấy cắt đứt quan hệ xuống đất.

Anh sớm đã biết cô em nuôi này chẳng phải người tốt đẹp gì, chỉ là người trong nhà ai nấy đều không tin anh.

Giờ thì hay rồi. Chẳng cần anh vạch trần, bộ mặt thật của cô ta cũng tự lộ ra hết.

"Còn đứng ngẩn ra làm gì? Không phải cô muốn đi sao? Cút ngay đi!"

Hạ Lưu Ly tức đến bật cười.

Từ trước tới nay, cô và Hạ Lục vốn chẳng ưa gì nhau, giờ thì khỏi phải giả vờ thân thiết nữa.

Cô cúi xuống nhặt tờ giấy cắt đứt quan hệ lên, liếc nhìn Hạ Lục thật sâu:

"Anh Lục, anh sẽ hối hận vì những gì hôm nay đã làm với tôi."

Nói xong, cô xoay người bỏ đi.

Nhưng vừa quay người lại, cô liền nhìn thấy một cô gái đang đứng một bên quan sát mình – Hạ Chước Chước.

Khi nhìn rõ khuôn mặt kia, Hạ Lưu Ly khẽ nhíu mày.

Một cô gái thật xinh đẹp.

Dù trên người chỉ là bộ quần áo quê mùa, vẫn không thể che lấp nổi nét đẹp sắc sảo kia.

Vẻ đẹp ấy mang theo khí chất như một mũi dao khiến người ta vừa nhìn đã thấy khó chịu.

Hơn nữa, đôi mắt của cô gái này... giống hệt Hạ phu nhân.

Gần như ngay lập tức, Hạ Lưu Ly đã đoán ra thân phận của đối phương.

Cô bước đến, nhìn Hạ Chước Chước từ đầu đến chân:

"Cô là Hạ Chước Chước, đứa con gái năm xưa bị lạc phải không?"

Khóe môi Hạ Chước Chước khẽ cong lên:

"Còn cô là con sói vong ân bội nghĩa đó à?"

"Cô..."

Hạ Lưu Ly tức giận, giơ tay định tát Hạ Chước Chước một cái.

Nhưng bàn tay ấy còn chưa kịp chạm tới, đã bị Hạ Chước Chước nhanh như chớp bắt lại giữa không trung.

Cánh tay lập tức cứng đờ, cổ tay đau nhói như bị kẹp chặt.

"Á..."

Cô ta hít sâu một hơi, giận dữ hét lên:

"Con tiện nhân! Buông ra!"

"Miệng ngậm miệng mở toàn mấy từ bẩn thỉu, đúng là kém cỏi. Trước khi tôi nổi giận, tốt nhất là tự mình cút đi."

Hạ Chước Chước thả tay ra, còn tiện tay lau lau vào ống quần như thể sợ dính bẩn.

Hạ Lưu Ly tức đến bật cười lần nữa:

"Tốt lắm, các người đúng là cùng một ruột cả nhà! Đừng tưởng từ quê trở về mà được sung sướиɠ, nhà họ Hạ đã xong rồi!"

"Xong hay chưa, tôi không biết." Hạ Chước Chước lạnh nhạt nói.

"Nhưng tôi đếm đến ba, cô mà chưa cút, thì người xong là cô đấy."

Hạ Lưu Ly giận run, định lao tới đánh Hạ Chước Chước lần nữa, nhưng Hạ Lục đã đứng chắn trước mặt.

"Quản gia! Kéo cô ta ra ngoài cho tôi!"

"Không cần! Tôi tự đi được!" Hạ Lưu Ly nghiến răng nói.

"Cái nhà này, tôi vốn chẳng thèm ở! Nhưng các người nhớ kỹ cho tôi. Món nợ hôm nay, tôi sẽ trả đủ!"

Hôm nay cô đến một mình, chẳng dại gì dây dưa thêm.

Đợi đến khi vào được nhà họ Đỗ, cô sẽ có cách trả thù từng người một.

Hạ Lục đang định mắng theo thì khóe mắt bỗng thấy Hạ phu nhân lảo đảo rồi ngã sang một bên.

"Mẹ!"

Anh lập tức lao tới nhưng còn chưa chạm được thì một luồng gió lướt qua trước mặt, bóng người đó chính là Hạ Chước Chước.

Khi nhìn rõ, Hạ phu nhân đã được Hạ Chước Chước đỡ lấy.

"Tiểu Thất..."

"Lại đây đỡ một tay, đưa bà ấy về phòng."

"Ờ... ờ..."

Rất nhanh, Hạ phu nhân được dìu vào phòng, đặt nằm ngay ngắn trên giường.

Hạ Chước Chước kéo tay bà, tập trung bắt mạch.

Mạch rối loạn nghiêm trọng, là do tức giận mà ngất.

Thêm vào đó, cơ thể bà suy yếu trầm trọng hẳn là bệnh cũ tích tụ nhiều năm.

Nếu không điều dưỡng cẩn thận, e rằng thân thể này khó mà chịu nổi lâu nữa.

Trong khi đó, Hạ Lục vừa bảo quản gia gọi xe cấp cứu, vừa quay đầu thấy Hạ Chước Chước đang xem mạch, liền ngạc nhiên hỏi:

"Tiểu Thất, em... biết chữa bệnh à?"

Hạ Chước Chước thuận miệng bịa:

"Hồi nhỏ em có học chút y thuật dân gian với thầy lang trong làng. Trong nhà có hộp kim châm không? Bây giờ mẹ cần châm cứu ngay."

Nghe cô nói học từ "thầy lang quê", quản gia lo lắng, sợ cô châm nhầm khiến Hạ phu nhân nguy hiểm, liền nói:

"Tôi đã gọi cấp cứu rồi, khoảng hai mươi phút nữa xe đến."

Hạ Chước Chước thản nhiên đáp:

"Với tình trạng này, đến bệnh viện bác sĩ cũng chỉ cho thở oxy, rồi viết vài tờ giấy xét nghiệm, cuối cùng kê ít thuốc linh tinh rồi cho về."

Hạ Lục lập tức ra lệnh:

"Đến phòng trị liệu xem, bác sĩ vật lý trị liệu có để lại hộp kim bạc không."

Nhà họ Hạ vốn có phòng trị liệu riêng vì cha anh bị đau cột sống lâu năm.

Quản gia không dám cãi, đành đi tìm.

May sao, tuy bác sĩ trị liệu đã bị cho nghỉ nhưng dụng cụ vẫn còn đầy đủ.

Rất nhanh, ông mang hộp kim châm đến.

Hạ Chước Chước mở hộp, thấy bên trong là một bộ kim bạc hoàn chỉnh.

Sau khi khử trùng cẩn thận, cô bắt đầu châm vào các huyệt đạo trên người Hạ phu nhân.

Thế nhưng, châm xong rồi mà Hạ phu nhân vẫn chưa có phản ứng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Quản gia nhìn thấy vậy, khẽ kéo Hạ Lục ra một góc.

Trong nhà mấy anh em, Hạ Lục là út, cũng là người... ít đáng tin nhất.

Những người khác đều đang bận rộn vì chuyện của cha Hạ, chỉ còn lại mỗi quản gia là người tỉnh táo, không thể để Lục thiếu gia hồ đồ thêm được.

"Lục thiếu gia..."

Ông liếc về phía Hạ Chước Chước, hạ thấp giọng, chỉ đủ cho hai người nghe:

"Người mà cậu đưa về... là Thất tiểu thư sao?"

"Còn phải hỏi! Ông nhìn đôi mắt cô ấy đi, giống y hệt mẹ tôi hồi trẻ! Còn cái ngọc bội song ngư trên cổ cô ấy nữa, chính là món mẹ đeo cho cô ấy trước khi bị thất lạc năm đó."

Quản gia gật đầu, rồi nói thẳng vào vấn đề:

"Lúc cậu đi, chúng tôi đã điều tra được rằng Thất tiểu thư được một gia đình nông dân ở quê cưu mang... Nói thật, dân quê làm sao biết chữa bệnh chứ? Xe cấp cứu sắp đến rồi, cậu khuyên cô ấy đừng làm bừa nữa, đưa phu nhân đến bệnh viện lớn mới yên tâm."

"Ý ông là sao, ông nghĩ Tiểu Thất sẽ hại mẹ tôi à?"

Quản gia vội lắc đầu:

"Không, tất nhiên không phải... Tôi chỉ sợ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn thôi. Cậu cũng thấy đấy, bà ấy bị châm mấy kim rồi mà vẫn không có phản ứng."

Hạ Lục tính tình thẳng thắn, lập tức bước về phía Hạ Chước Chước.

"Tiểu Thất, mẹ còn bao lâu nữa mới tỉnh?"

"Mười phút." Hạ Chước Chước vừa đáp, vừa khẽ xoay một cây kim bạc cắm ở huyệt đạo, lực đạo vừa phải.

Khí tích tụ ở ngực phải được giải tỏa từ từ mới có thể hồi phục.

Hạ Lục gật đầu, quay sang quản gia nói:

"Đợi mười phút đi! Nếu sau mười phút mẹ vẫn chưa tỉnh, chúng ta hãy đưa bà đến bệnh viện. Đừng sốt ruột, ở quê cũng có những thầy thuốc rất giỏi đấy."

Nghe vậy, Hạ Chước Chước cũng liếc sang quản gia:

"Ông đừng quá lo, bà ấy sẽ tỉnh lại thôi."

Quản gia gượng cười, môi giật giật:

"Vâng, vâng..."

Lục thiếu gia này đúng là...

Lời như thế mà cũng nói thẳng tuột ra được.

Bảo sao mọi người đều nói trong sáu người con trai nhà họ Hạ, trừ Ngũ thiếu gia học võ, thì Lục thiếu gia là người... thật thà nhất.

Đúng lúc quản gia đang thấp thỏm chờ đợi, tiếng còi xe cấp cứu vang lên từ dưới nhà.

Quản gia lập tức nói:

"Xe cấp cứu tới rồi! Lục thiếu gia, chi bằng đưa phu nhân xuống xe trước đã!"

Lời còn chưa dứt, "rầm!" cửa phòng bị người ta đá tung ra.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy một người đàn ông bước vào, mày rậm, mắt sâu, bên lông mày phải có một vết sẹo dài.

"Lục, anh nghe nói mẹ..."

Chưa kịp nói hết, Ngũ thiếu gia Hạ Hoài Vũ liền liếc thấy cảnh Hạ Chước Chước đang cầm một cây kim bạc khá to, đâm thẳng vào huyệt trên đỉnh đầu Hạ phu nhân.

Ngay lập tức, đôi mắt anh trợn trừng giận dữ.

"Là ai! Dám hại mẹ tôi à? Muốn chết sao!"

Anh gầm lên một tiếng, vung tay chém thẳng về phía Hạ Chước Chước!