Chương 2.1: Nhận thân

"Tiểu Thất..."

Giọng người đàn ông run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì quá xúc động.

"Anh là anh Sáu của em đây! Em còn nhớ anh không?"

"Khi em ba tuổi, em bị lạc với cả nhà. Chúng ta tìm em suốt bao năm mà không có tung tích."

"May mà mấy hôm trước, kho dữ liệu quốc gia nâng cấp, nhờ thế bọn anh mới lần ra được thông tin của em..."

"Nhưng sợ là nhận nhầm người, nên cả nhà không ai dám đi, chỉ để mình anh đến xác nhận."

Người đàn ông nói một hơi, giọng đầy kích động, trong khi Hạ Chước Chước vẫn lạnh lùng, ánh mắt cảnh giác không giảm chút nào.

Vừa mới suýt bị bán, cô tuyệt đối không tin bất kỳ ai ở nơi này.

"Bất kể anh là ai phái tới, nhân lúc tôi còn chưa động thủ, cút đi!"

Nguyên tắc của cô luôn là: Người không phạm ta, ta không phạm người.

Khi đối phương chưa ra tay, cô sẽ không gϊếŧ bừa.

Người đàn ông thấy cô không tin, càng cuống quýt:

"Tiểu Thất, anh thật sự là anh Sáu của em! Nhà họ Hạ chúng ta là gia tộc giàu nhất Thượng Hải, năm đó đêm giao thừa đông người, em mới bị lạc. Cả nhà vẫn tìm em bao năm nay!"

Hạ Chước Chước liếc nhìn anh ta từ đầu đến chân:

"Giàu nhất Thượng Hải? Đi xe ba bánh à?"

Người đàn ông theo phản xạ cúi xuống nhìn mình, vội vàng giải thích:

"Không, không phải! Xe anh bị hỏng dọc đường, nên anh mượn xe ba bánh của dân làng để đến đón em... Nhà họ Hạ chúng ta thật sự là đại gia mà!"

"Bớt nói nhảm. Cút mau!"

Anh ta sốt ruột đến mức như kiến bò chảo nóng.

Chợt anh ta nhớ ra điều gì đó, liền móc trong túi ra một miếng ngọc hình con cá.

"Em xem đi, đây là ngọc song ngư cha đặt làm riêng cho em. Khi em bị lạc, trên cổ em vẫn đeo nửa còn lại."

Hạ Chước Chước vừa thấy miếng ngọc đó, ánh mắt khẽ dao động, cô lập tức buông liềm xuống.

Từ cổ cô, cũng rút ra một nửa ngọc y hệt, ghép lại vừa khớp.

Người đàn ông nhìn thấy, càng chắc chắn hơn: Đúng là Tiểu Thất!

Trước đó, anh ta chỉ dựa vào gương mặt giống mẹ sáu bảy phần mà đoán, giờ thì hoàn toàn tin chắc rồi.

Anh ta xúc động nói tiếp:

"Trên ngọc của em có khắc ba chữ: Hạ Chước Chước, đúng không?"

Hạ Chước Chước hơi nheo mắt.

Ba chữ "Hạ Chước Chước" được khắc rất kín, đến Liễu Nguyệt Như còn chưa từng phát hiện.

Người đàn ông này... chẳng lẽ thật sự là anh ruột cô?

Cô tạm hạ cảnh giác một nửa, hỏi:

"Xe anh để đâu?"

"Ở đầu làng bên cạnh."