Tựa như muốn chứng minh bản thân, nàng chịu đựng đau đớn, ấn chặt những vết thương kia. Sau khi quen dần với cơn đau ấy, nàng lại dùng móng tay cạy từng chút một miệng những vết rạch nhỏ.
Máu tươi nhanh chóng chảy đầy lòng bàn tay. Phó Như An từ nỗi đau ban đầu chuyển thành một cảm giác giải thoát kỳ lạ, nàng bắt đầu khao khát được giày vò hơn nữa, như vậy mới khiến nàng dễ chịu hơn đôi chút.
Nàng mò mẫm gỡ chiếc ngọc trâm cài tóc, như điên dại mà rạch vào bàn tay đẫm máu.
Trong cơn đau đớn và kɧoáı ©ảʍ không ngừng dâng trào, nàng cuối cùng siết chặt trâm cài, hung hăng rạch nát cổ tay.
Máu tươi tức thì phun trào. Phó Như An dường như vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục rạch từng đường trên miệng vết thương ấy.
Máu tươi chảy tràn trên đất, thân thể nàng dần lạnh đi, cho đến khi đầu ngón tay tê dại, Phó Như An mới buông thõng bàn tay trái be bét máu thịt, tựa vào bức tường lao ngục chờ đợi cái chết.
Khi thủ vệ tuần tra đi ngang qua nhận thấy có điều bất thường, hắn tiến vào xem xét, chỉ thấy Phó Như An đã hơi thở thoi thóp. Hắn lập tức sai người đi bẩm báo đại tướng quân.
Chu Nhạc Yên đang giải quyết quân vụ trong trướng. Nghe tin báo, bút trong tay nàng ấy khựng lại một chút. Vì bị gián đoạn mà đôi mày kiếm của nàng ấy khẽ nhíu lại, lộ vẻ bực bội, cuối cùng trong sự nơm nớp lo sợ của thuộc hạ, nàng ấy hờ hững nói: “Cứ tìm một quân y đến xem. Nếu đã chết, lập tức chôn cất tử tế. Bằng không, hãy khiêng nàng về đây.”
Thân vệ lập tức lui ra ngoài tìm quân y.
Phó Như An cuối cùng vẫn được cứu sống. Quân y băng bó vết thương cho nàng xong xuôi, thân vệ liền lập tức dùng cáng khiêng nàng đến thẳng phòng của đại tướng quân.
Chu Nhạc Yên đang tựa mình bên án thư. Bọn họ chẳng dám quấy rầy, bèn đặt cáng xuống đất rồi đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này, Chu Nhạc Yên đang xem thư từ kinh thành. Minh Tuyên Đế mệnh cho nàng ấy tức khắc chuyển giao binh quyền, hồi kinh thụ phong.
Lòng nàng ấy dẫu không vui, nhưng cũng chỉ có thể kiềm nén sự khó chịu mà thu xếp nốt quân vụ còn lại, rồi tiếp tục sắp xếp mọi việc sau khi hồi kinh.
Đến lúc chân trời vừa hửng sáng, Chu Nhạc Yên mới giải quyết xong toàn bộ công vụ. Nàng ấy bưng lên một chén trà nguội lạnh từ bao giờ, không một chút do dự mà hắt thẳng vào mặt Phó Như An khi nàng còn đang hôn mê.
Phó Như An đầu ngón tay run rẩy, rồi tỉnh lại vì cái lạnh buốt thấu xương.
Khi nàng lần nữa mở mắt, không phải lao ngục âm u, mà là... thư phòng của phụ hoàng nàng. Nơi đây từng là nơi nàng hay chạy đến làm nũng mỗi khi người bận rộn phê tấu.