Chương 4

Nàng từng lén nghe nhị sư huynh nói sau lưng rằng Thẩm Tố Vi là thanh kiếm của sư môn, là con chó của sư tôn. Làm sư muội của hắn mười năm, nàng biết hắn vô cùng lạnh nhạt, luôn đặt danh dự sư môn lên trên hết. Giờ đây nàng làm nhục sư môn, liền biết hắn nói được làm được, sẽ không hề có chút lưu tình.

Ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng thay đổi nhanh như vậy.

Trong lòng nàng thoáng qua một nỗi chua xót.

Nhưng mà, lúc này người chán ghét nàng còn thiếu sao?

Từ ngày tiểu sư muội Lục U đến Bồng Lai, Từ Thiên Dữ như được đặt trước một tấm gương soi. Nhìn cách người khác đối xử với Lục U, nàng mới nhận ra trên thế gian này, có lẽ chưa từng có ai thật lòng yêu thương nàng.

Cảm giác tủi thân, hoài nghi rồi bất lực khiến nàng mệt mỏi bấy lâu. Giờ đây, dù cho là ánh mắt thù hận trước khi gϊếŧ nàng, cũng khiến nàng có một cảm giác sảng khoái chưa từng có.

“Phản bội thì phản bội!” Nàng siết chặt Ma Cốt trong tay rồi buông một câu bất cần, trong lòng đã quyết tâm, không quay đầu lại mà phá cửa sổ lao ra ngoài.



Rời khỏi Bồng Lai, nàng đi thẳng về phía bắc một ngày một đêm. Thể lực cạn kiệt, cảm xúc bị bào mòn. Chỉ một cú ngã cũng khiến nàng không còn đủ sức để đứng dậy tiếp tục chạy. May mắn thay, trước mắt chính là Vô Vọng Nhai.

Từ Thiên Dữ đoán Tạ Vọng Chân đang ẩn náu gần đây, chỉ cần tìm thêm chút nữa là thấy hắn.

Từ Thiên Dữ uống ngụm nước cho đỡ khát rồi xé một mảnh vải từ váy lót, nhặt thanh kiếm “Bại Tuyết” vẫn còn dính máu lên lau. Dù vậy, nàng cũng không dám lơ là hoàn toàn, tranh thủ dùng ánh phản chiếu trên thân kiếm để quan sát tình hình sau lưng.

Sợ điều gì, điều đó sẽ đến.

Ánh sáng trên thân kiếm chợt lóe lên, Từ Thiên Dữ chỉ liếc mắt nhìn đã lập tức phản ứng, thân hình khẽ nghiêng đi, trong tích tắc đã lùi ra xa mấy thước.

Một bàn tay xương trắng hếu chộp vào gáy nàng. Nàng phản ứng cực nhanh, chặn nó lại giữa không trung. Năm ngón tay xương va vào kiếm, kêu “rắc” một tiếng nhưng chẳng hề hấn gì, thậm chí còn siết chặt lấy mũi kiếm.

“Kiếm tốt, tiếc là mang chữ ‘Bại’, hơi xui xẻo.” Một giọng nữ quyến rũ vang lên.

Mũi kiếm bị đè mạnh, buộc nàng phải đối mặt với kẻ vừa đến.

Dưới chiếc nón cói che mặt là một bộ xương trắng hếu. Đó là Hoa Thanh Tán trưởng lão Giới Luật Đường của Bồng Lai, một người hiếm hoi trong chính đạo lại tu hành bằng yêu khí. Diện mạo bà đáng sợ nhưng giọng nói lại vô cùng mê hoặc: “Trước giờ chỉ nghĩ ngươi bướng bỉnh, không ngờ gan lại to đến vậy. Dám trộm Ma Cốt, còn hãm hại đồng môn, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”