“Còn biết xấu hổ không?” Hắn lạnh lùng hỏi, giọng nói sắc như dao.
Từ Thiên Dữ sững sờ ngẩng đầu, Thẩm Tố Vi không nhìn nàng. Hắn nhắm mắt, gương mặt vô cảm, môi mím chặt. Dưới hàng mi cong như cánh bướm, để lại bóng mờ trên má. Bàn tay vừa tát nàng cuộn chặt trong tay áo, những đốt ngón tay run lên vì cố kìm nén.
Sát khí tràn ngập cả căn phòng khiến những tấm màn lụa tung bay, hòa cùng tiếng sấm rền ngoài trời.
Từ trước đến nay, Thẩm Tố Vi luôn là người điềm đạm, hành xử cẩn trọng, có phong thái của một bậc quân tử. Hắn vốn lạnh lùng, chẳng màng chuyện bao đồng. Từ Thiên Dữ chưa từng thấy hắn nổi giận hay mất bình tĩnh, lại càng chưa bao giờ chứng kiến một Thẩm Tố Vi như thế này.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng thấy như đang lạc trong một cơn ác mộng hỗn loạn và mờ mịt.
Thấy hắn tức giận như vậy, Từ Thiên Dữ trong lòng sợ hãi. Nhưng cũng phải thôi, việc nàng làm quả thật đã hại hắn thê thảm đến mức nào.
Thẩm Tố Vi vốn không phải người hay đυ.ng tay vào mấy chuyện lặt vặt. Nếu lần này để mất Ma Cốt, sư tôn nhất định sẽ không tha cho hắn.
Nhưng cái tát ấy đã khiến nàng bừng tỉnh. Nàng chợt nhận ra việc mình đang làm giống như mũi tên đã rời cung, không thể quay đầu lại. Kể từ lúc hạ thuốc, nàng đã định trước là phải đoạn tuyệt với quá khứ.
Nghĩ vậy, nàng liều lĩnh thò tay vào túi của Thẩm Tố Vi tìm đồ. Vì hắn không hề đề phòng nàng nên nàng dễ dàng lấy được thứ mình muốn. Chiếc hộp rơi xuống đất, trong ánh sáng mờ ảo nàng vội vã cuối xuống nhặt lên. Bên trong là đoạn xương đen sì, thoạt nhìn không có gì đáng chú ý nhưng nàng biết đó chính là Ma Cốt.
“Từ Thiên Dữ.”
Giọng Thẩm Tố Vi vang lên, vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh như băng. Hắn không vùng vẫy, không cản trở. Dường như hắn đã chấp nhận không thể thay đổi quyết định của nàng, chỉ lặng yên để mặc nàng lục lọi.
Từ Thiên Dữ ngẩng đầu, hắn đang nhìn nàng. Đôi mắt hắn vẫn đẹp như mọi khi, đen như ngọc, trắng như tuyết, nhưng lần này lại ánh lên vẻ lạnh lùng đầy nghiêm khắc của chính đạo: “Muội bước ra khỏi cửa này thì chính là đã phản bội sư môn. Lần sau gặp lại, ta sẽ gϊếŧ muội.”
Bàn tay nàng run lên. Dù hắn không còn kháng cự, nhưng chính câu nói ấy mới là nhát dao khiến nàng gần như không thể cầm nổi chiếc hộp trong tay.
Có lẽ đây chính là điều đáng sợ nhất của chính đạo, sự tuyệt tình đến lạnh lẽo dành cho kẻ phản bội.