Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hạ Nhuyễn chẳng bận tâm — có tiền thật khác, cả hộp cơm cũng phải cho người đưa về biệt thự.
"Được." Cô không nhiều lời, nói chuyện với người không cùng tần số chẳng có ích gì.
"Anh cứ làm việc đi." Cô đứng dậy rời đi, nhưng lại bị gọi lại.
Bùi Cẩn thản nhiên nhìn cô: "Không có gì muốn hỏi tôi à?"
Hạ Nhuyễn dừng bước, hiểu ngay anh nghĩ cô đang giở trò, giống như lời Mặc Thiên Thần vừa nói dưới lầu — chắc chắn cho rằng cô đang chơi trò "lạt mềm buộc chặt".
Cô chẳng bận tâm anh nghĩ gì. Giữa họ chỉ là một tờ hợp đồng. Nếu không vì sức khỏe ông nội, cô đã sớm nói rõ để rút lui.
Cô ngừng lại một chút rồi hỏi: "Buổi tiệc tối mai, tôi không muốn tham gia."
Chỉ đến đưa cơm mà cũng đυ.ng trúng nam phụ Mặc Thiên Thần, bị mỉa mai châm chọc. Đến buổi tiệc chắc chắn sẽ còn khó xử hơn.
"Không được."
Nghe xong, cô lập tức quay lưng bỏ đi — không được thì hỏi làm gì, tốn thời gian.
"Cô rất phản cảm với buổi tiệc này à?" Bùi Cẩn lại một lần nữa ngăn bước chân cô, đây đã là lần thứ hai cô từ chối tham dự.
Không phải ghét tiệc, mà là ghét anh và cả đám nam phụ.
Hạ Nhuyễn nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Cô biết nguyên chủ từng rất tích cực với tiệc tùng, và kết cục chỉ có thể gọi là thê thảm.
"Đúng vậy." Cô thẳng thắn thừa nhận, chẳng cần che giấu cảm xúc. Dù không muốn cũng không thể trốn được — hợp đồng vẫn còn đó.
Không muốn nhắc đến chuyện tiệc tùng nữa, Bùi Cẩn khẽ chau mày: "Cơ thể vẫn chưa khỏe?"
Anh vừa nói, ngón tay còn gõ nhẹ lên nếp quần nơi đầu gối, hành động đầy ẩn ý.
Hạ Nhuyễn để ý đến cử chỉ đó, hiểu rằng chuyện buổi tiệc không thể thương lượng. Cô cũng không rõ vì sao anh lại bắt chuyện, nhưng bản thân thì không hề có hứng.
"Nhờ phúc của anh đấy, bệnh khỏi dần từng chút một." Cô mỉa mai không nể nang gì.
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Hạ Nhuyễn cảm thấy ánh mắt Bùi Cẩn đang dò xét mình, từng tấc một như thiêu đốt làn da cô.
"Đi đây." Cô chẳng thèm quan tâm ánh mắt đó có sâu bao nhiêu. Nhìn thì nhìn, đâu có ăn thịt được người.
Lần này Bùi Cẩn không giữ cô lại nữa, lặng lẽ tháo cà vạt, vắt lên lưng ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, ánh mắt thâm trầm phản chiếu hình bóng mảnh mai của cô.
Người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ bị mê hoặc bởi khí chất cuốn hút toát ra từ anh.
Tiếc là Hạ Nhuyễn miễn nhiễm. Cô không muốn ở cùng anh thêm giây nào, không muốn nói thêm một chữ, quay gót rời khỏi văn phòng.
Đứng trước thang máy, cô bắt đầu suy nghĩ về thái độ của Bùi Cẩn. Từ sáng nay sau bữa sáng, anh bắt đầu thay đổi.
Hoặc là anh đang thử dò cô, hoặc là muốn khiến cô rơi vào ảo tưởng rồi vạch trần sự thật tàn khốc, để cô chết tâm hoàn toàn.
Còn gì khiến người ta tuyệt vọng hơn việc bị đẩy từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục?
Có lẽ anh cũng đang lo sau khi hợp đồng kết thúc thì khó mà chia tay trong êm đẹp, sợ cô sẽ dây dưa không buông. Nghĩ đến đây, Hạ Nhuyễn không nhịn được cong môi cười.
Nghĩ nhiều vậy làm gì, cô còn mong chấm dứt càng sớm càng tốt.
Tất nhiên, vì tình trạng hồi phục của ông cụ Bùi, nam chính sẽ không đồng ý kết thúc hợp đồng ngay lập tức.
Bùi Cẩn chọn thời hạn một năm rưỡi là vì đến lúc đó, ông cụ sẽ không cần tái khám nữa, kết thúc quá trình hồi phục cũng đồng nghĩa hợp đồng kết thúc.
...
Bên mình có hỗ trợ nạp vàng tỷ giá 0.88 bằng hình thức donate, ưu tiên cho độc giả mua combo nhà Đào khi lượng vàng còn ít. Liên hệ mình để được hướng dẫn chi tiết.