Kết quả là nhà tan cửa nát, người người chán ghét.
Đến cả bạn bè của nam chính nghe đến tên nguyên chủ cũng nhíu mày như gặp ôn thần.
Sau khi bạch nguyệt quang trở về nước, nguyên chủ càng làm càn.
Trước mặt bao người mắng nữ chính là kẻ thứ ba, suýt chút nữa bị nam phụ bóp chết.
Đến khi hợp đồng gần hết hạn, nguyên chủ thậm chí còn bắt cóc nữ chính, lại âm mưu hạ thuốc nam chính nhằm chiếm lấy thân phận bạn gái thật sự – nhưng thất bại.
Làm đủ chuyện ác, lại không biết hối cải, đắc tội với cả một dàn nam phụ quyền thế.
Cuối cùng, nam chính không thèm nể mặt ông nội mà ra tay trừ khử nguyên chủ một cách gọn ghẽ.
Từ đầu đến cuối, tất cả bi kịch đều là do nguyên chủ đơn phương tình nguyện.
Chỉ cần nghĩ đến kết cục thảm hại này, đầu Hạ Nhuyễn lại ong ong nhức buốt.
Cô thật sự không hiểu nổi nguyên chủ rốt cuộc vì cái gì mà cứ đâm đầu vào một người đàn ông như vậy – sắc đẹp đúng là hại người mà.
Mà cái thiết lập truyện này cũng kỳ lạ không kém.
Nguyên chủ mới là đệ nhất mỹ nhân trong truyện – vóc dáng lả lơi, nhan sắc khuynh thành.
Một cái nhíu mày hay nụ cười cũng đủ khiến người ta mất hồn.
Thế mà bạch nguyệt quang nữ chính chỉ là một đóa bạch liên thanh thuần, lại được tất cả mọi người nâng niu yêu mến.
Cho nên mới nói, đẹp đến mấy thì có ích gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn yểu mệnh đó sao.
Hạ Nhuyễn khẽ thở dài, tựa vào đầu giường day nhẹ huyệt thái dương đang đau âm ỉ.
Lúc đọc truyện chỉ lướt qua tình tiết nguyên chủ chết thảm, cô cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng bây giờ khi chính mình trở thành nguyên chủ... cảm giác chỉ muốn mắng trời.
Hôm qua còn mơ hồ cầu may, thầm nghĩ biết đâu mọi chuyện vẫn còn kịp xoay chuyển, vậy mà chẳng bao lâu sau đã bị người giúp việc kể lại rõ ràng: thời điểm cô xuyên đến thế giới này đã ký hợp đồng được tận một năm một tháng.
Nói cách khác, hiện tại nguyên chủ đã trở thành người bị mọi người chán ghét tránh xa.
Chỉ cần nhớ lại dáng vẻ dè dặt sợ sệt của người giúp việc, như thể trên trán cô ta sắp hiện ra ba chữ “rất sợ hãi”, là đủ hiểu tình hình tệ đến mức nào.
Điều duy nhất khiến cô thấy may mắn là “bạch nguyệt quang” còn chưa quay về, nam chính cũng chưa nảy sinh ý định gϊếŧ cô, còn mấy nam phụ tuy từng bị đắc tội nhưng cũng chưa đến mức không cứu vãn được.
Nghĩ đến đó, Hạ Nhuyễn thầm thở ra nhẹ nhõm.