Thế giới 1 - Chương 2

Cậu đành từ bỏ rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khuôn mặt dưới mái tóc đen mềm mại của thiếu niên kia quá mức xinh đẹp, làn da trắng mịn không tì vết và đôi môi nhợt nhạt như sứ thoạt nhìn mong manh dễ vỡ, tựa như một món đồ gốm tinh xảo mà chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.

Cậu nằm im lìm như thế, ngực không hề phập phồng.

Người bên cạnh đang khóc mở to mắt, tưởng rằng cậu đã tắt thở nên tiếng nức nở lại càng lớn hơn và cố gắng báo hiệu cho hai người phía trước.

Không những không khiến họ chú ý ngược lại còn đánh thức Trần Thanh.

Mới đó mà cậu đã thϊếp đi. Lúc này bị tiếng khóc làm tỉnh giấc thì trong mắt vẫn còn chút ngơ ngác của người chưa tỉnh hẳn.

Dáng vẻ ấy thuần khiết và vô hại đến mức khiến Giải Cửu, người đang khóc đỏ cả mắt bỗng khựng lại một thoáng.

Tình huống thế này mà vẫn ngủ được? Là thần kinh thô hay quá mức bình tĩnh? Lẽ nào chỉ có mình là sợ đến phát khóc sao?

Cậu ta đảo mắt nhìn quanh, phát hiện quả thật chỉ có mình đang khóc thì lập tức nghẹn lời.

Người đàn ông ngồi trước quay đầu lại mất kiên nhẫn quát to bảo Giải Cửu im lặng. Nhưng chẳng hề khiến Giải Cửu sợ hãi mà trái lại khiến Hứa Kinh người đang ghi nhớ lộ trình một cách điên cuồng mặt cắt không còn giọt máu.

Hứa Kinh ngoảnh lại nhìn, quan sát mấy người trong xe một lượt rồi cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Nhìn qua là biết toàn người mới như mình, cái trò chơi chết tiệt này rốt cuộc phải vượt qua kiểu gì?

Chiếc xe ba bánh chở họ đi qua con đường núi gập ghềnh, đến nơi thì trời cũng đã tối.

Trước cổng làng có tấm gỗ khắc vài chữ đã bị thời gian và mưa gió làm mờ gần hết và chỉ lờ mờ nhận ra vài nét bút.

Tài xế nhảy xuống xe rồi thô bạo kéo từng người một xuống, sau đó bắt đầu gọi điện.

“A lô, Lý ca người anh muốn đến rồi. Vâng vâng, em điều tra rồi, đúng mười tám tuổi.”

“Trương thẩm, con rể chị đến rồi ra đón đi, ngay đầu làng nhé!”

“...”

“Trưởng thôn, vâng vâng, tôi để dành cho ngài hai người, có một đứa là hàng tuyển, đảm bảo ngài hài lòng.” Vừa nói, hắn ta vừa liếc sang Trần Thanh và khóe môi cong lên càng sâu.

Trần Thanh chẳng biểu lộ gì mà ngoan ngoãn đứng thẳng, đôi mắt đen trắng rõ ràng toát lên vẻ trong sáng và nhu thuận nên nhìn qua là biết dễ dụ.

Không lâu sau, có ba người đến đưa đi hai cô gái và một cậu con trai.

Cả ba vùng vẫy dữ dội, có người còn bị tát một cái rồi mới chịu yên.

Chẳng mấy chốc, một ông lão còng lưng và chống gậy khập khiễng đi đến trước mặt Trần Thanh.

Ông ta không động vào cậu mà chỉ đứng quan sát từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn người bên cạnh với vẻ khó chịu nhưng vẫn cố kìm lại.

“Có một đứa tạm coi là xứng với cháu trai tôi. Lý Tứ, giúp tôi đưa chúng đi, bộ xương già này của tôi không chịu nổi.”

Lý Tứ người gọi điện ban nãy chỉ vâng một tiếng, cởi dây trói chân rồi đẩy vai Trần Thanh và Hứa Kinh: “Tao đi giao người, mày ở lại trông đứa cuối đừng để nó chạy.”

Người còn lại phá lên cười: “Yên tâm đi, tay chân đều bị trói thế kia thì chạy kiểu gì được?”

Sáu người chỉ còn lại Giải Cửu. Cậu ta nhìn Trần Thanh và Hứa Kinh bị đưa đi mà chẳng phản kháng chút nào, cảm giác tuyệt vọng càng trào dâng.

Trong làng đa phần là những căn nhà bê tông một tầng, cũ kỹ xập xệ và rất hiếm có nhà hai tầng.

Dân làng đa số đã ăn tối xong và đang tụ tập nói chuyện rôm rả. Nhìn thấy Trần Thanh và Hứa Kinh bị trói, họ không hề tỏ ra kinh ngạc mà trái lại còn vui vẻ chúc mừng trưởng thôn.

Trưởng thôn cười hớn hở đáp lại, cuối cùng dừng chân trước một căn nhà ba tầng.

Trong làng, ngôi nhà này là lớn và khang trang nhất.

Trần Thanh bị đẩy vào một căn phòng ở góc tầng một. Bên trong không có cửa sổ nên ẩm thấp tối tăm và có mùi hôi nồng nặc.

Cậu mượn ánh sáng le lói từ bên ngoài để quan sát xung quanh, sau đó cúi đầu bước vào mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Trưởng thôn càng thêm hài lòng, trước khi đóng cửa còn để lại một câu: “Cứ ở tạm đây đã, đợi dọn dẹp xong sẽ đến đón.”