Chương 5

Ai ngờ Lão Tam chỉ là thằng đầu óc toàn yêu đương, cái gì cũng nghe theo vợ. Mà vợ nó thì lại chỉ lo cho nhà mẹ đẻ, cái gì cũng muốn kéo về bên đó. Vì chuyện đó, bà đã càm ràm vợ Lão Tam không ít. Cũng vì vậy mà con dâu càng thêm căm ghét bà. Sau khi bà già yếu, không còn giá trị lợi dụng nữa, nó liền xúi Lão Tam đuổi bà ra khỏi nhà.

Chỉ cần nhớ lại cảnh bị đuổi đi không thương tiếc trong kiếp trước là cơn giận trong lòng bà lại cuộn trào: “Suốt ngày nói như hát hay lắm, trông mong vào anh hiếu thảo chắc tôi chết đói luôn quá!”

Lâm Duyệt Dao thấy bà tức đến mức ngực phập phồng dữ dội, sợ bà bị kích động xảy ra chuyện gì nên vội vàng bước tới an ủi: “Mẹ, mẹ đừng giận nữa. Dù sau này nhà ba có không hiếu thảo thì vẫn còn con mà! Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”

Nói rồi cô nhét miếng bánh đào giòn cuối cùng vào miệng mẹ Lục. “Mẹ ăn chút đồ ngọt cho vui lên nha.” Lâm Duyệt Dao dịu giọng dỗ.

Mẹ Lục nghe vậy thì sắc mặt cũng dịu đi rõ rệt: “Mẹ biết mà, Duyệt Dao con là đứa con dâu hiếu thảo.”

Lâm Duyệt Dao mỉm cười: “Mẹ đối xử tốt với con như vậy, con tất nhiên phải hiếu thảo với mẹ rồi!”

Lời này, mẹ Lục đương nhiên tin. Dù kiếp trước Lâm Duyệt Dao chưa gả vào nhà nhưng khi bà bị đuổi ra đường, cô vẫn thường xuyên giúp đỡ, không chỉ thuê nhà cho bà mà còn thường mang gạo thóc tới.

Bà tin kiếp này, chỉ cần mình thật lòng với cô ấy, Duyệt Dao chắc chắn cũng sẽ hiếu thảo như kiếp trước, thậm chí còn tốt hơn: “Biết ngay con là đứa có hiếu. Không như ai kia, suốt ngày chỉ giỏi ba hoa, cưới được vợ là quên luôn cả mẹ!”

Lời này vừa thốt ra khiến sắc mặt mấy anh em nhà họ Lục lập tức đen lại. Con cả thấy không phục, định lên tiếng cãi lại nhưng sợ bị mắng nên chỉ mím môi không dám nói. Lục Vân Triệt đứng bên nhìn Lâm Duyệt Dao ngoan ngoãn thì chỉ biết thở dài không nói gì.

Lục Lão Tam vừa nghe xong thì lập tức nhảy dựng lên: “Mẹ, sao mẹ có thể nói bọn con như vậy được? Con không biết hai anh thế nào, chứ con chắc chắn sẽ hiếu thảo với mẹ mà!”

Vừa nói xong đã nhận được ánh nhìn lạnh như băng từ hai người anh. Nhưng Lão Tam vẫn không hề nhận ra, cứ tiếp tục lải nhải không dứt. Nụ cười trên mặt mẹ Lục cũng dần biến mất, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên dữ dội.

Cuối cùng bà vung tay tát cho Lão Tam một cái rõ kêu, miệng nó rốt cuộc cũng ngậm lại. Bà xoa bàn tay hơi tê rần, thầm nghĩ: đánh người đúng là đau tay thật đấy. Cả nhà họ Lục đều chết sững vì cái tát ấy. Lão Tam sững người nhìn bà, không dám tin: “Mẹ, mẹ đánh con? Sao mẹ có thể đánh con được? Con là đứa mẹ thương nhất mà...”

Giọng lão tam đã lạc cả đi vì uất ức. Từ nhỏ tới lớn, miệng hắn ngọt nhất, mẹ cũng cưng chiều hắn nhất. Anh cả, anh hai, em út đều từng ăn đòn, chỉ có mình hắn là chưa bao giờ bị đánh. Vậy mà giờ, mẹ lại tát hắn ngay trước mặt cả nhà...

Lục lão Tam thấy như trời sắp sập đến nơi.

“Mẹ, sao mẹ lại đánh con? Hôm nay mẹ mà không nói rõ ràng, sau này con sẽ không coi mẹ là mẹ nữa đâu.” Lục lão Tam trừng mắt, bướng bỉnh nhìn mẹ Lục. Hắn tưởng nói vậy mẹ hắn sẽ đau lòng, rồi lại đưa tiền và phiếu cho hắn dỗ dành như mọi khi.

Trước giờ, chỉ cần hắn không vui mà nói câu đó, mẹ hắn kiểu gì cũng lén lút đưa tiền với phiếu cho hắn. Chỉ cần có tiền và phiếu là hắn có thể mời Tuyết Lâm đi ăn ở nhà hàng quốc doanh, Tuyết Lâm mà biết chắc chắn sẽ rất vui.