Nếu không, để bà Lục đến tận xưởng tìm lãnh đạo thì sau này anh ta còn mặt mũi nào mà ở lại làm việc nữa? Anh ta quay người trở vào phòng, lấy sổ tiết kiệm ra, rồi đưa cho bà Lục: “Mẹ, con thật sự không có nhiều tiền vậy trong tay, hay là mẹ đợi con ra ngân hàng rút rồi mang về cho mẹ.”
Bà Lục lập tức giật lấy sổ tiết kiệm từ tay anh ta: “Khỏi cần làm trễ việc mày đi dỗ vợ, lát nữa tao rút tiền xong, mày quay lại lấy sổ về, tiện thể mang hết đồ đạc của tụi bây đi luôn.”
Nói xong, bà mở sổ ra, vừa nhìn thấy con số bên trong thì lòng lạnh ngắt. Trong sổ tiết kiệm này có tận tám trăm tệ, vậy mà hai vợ chồng thằng cả vừa nãy còn nhăm nhe chỗ tiền ít ỏi trong tay bà.
Thậm chí chỉ vì chỗ tiền đó mà muốn đập nát cái nhà này: “Thằng hai, thằng ba, lát nữa hai đứa phụ mẹ dọn hết đồ đạc của vợ chồng thằng cả ra sân. Phòng dọn xong thì thằng ba dọn vào ở luôn, coi như sau này cưới vợ cũng có phòng sẵn rồi.” Bà Lục phân công công việc cho hai đứa con trai.
Sau đó quay sang dặn dò Lâm Duyệt Dao vài câu, rồi vội vã cầm sổ tiết kiệm ra khỏi nhà. Phải tranh thủ rút sạch tiền trong sổ trước đã, kẻo lát nữa lại bị thằng cả khốn nạn đó lấy lại. Bà cụ hành động rất nhanh, kịp lúc trước giờ vào ca chiều đã rút toàn bộ tiền trong sổ của Lục Vân Phàm rồi chuyển sang sổ của mình, sau đó mới đi làm.
Sau khi bà cụ đi, ông cụ Lục cũng theo ra ngoài. Lục Vân Triệt và Lục Vân Huy thì vào phòng thu dọn đồ đạc của vợ chồng Lục Vân Phàm. Thấy mọi người đều đã đi hết, Lâm Duyệt Dao cũng trở về phòng nằm nghỉ trưa.
Trong phòng khách, giờ chỉ còn lại một mình Lục Vân Phàm. Anh ngồi đó thừ người một lúc lâu, cuối cùng như nhớ ra gì đó, lập tức bật dậy chạy ra ngoài. Lâm Duyệt Dao nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng dứt khoát dậy khóa cửa phòng lại, rồi lẻn vào không gian của mình.
Vừa vào trong, cô lần lượt lấy hết trái cây, thịt và kem trong tủ lạnh ra ngoài. Đợi khi tủ lạnh tự động bổ sung hàng mới đầy đủ, cô mới đem những thứ đã cất trong phòng trả lại phòng khách trong không gian.
Sau đó, cô tiếp tục cất đồ ăn vặt, nước ngọt, các loại gia vị trong bếp, chăn gối trong phòng vào theo cách tương tự. Dù có một số thứ hiện tại chưa cần dùng đến nhưng của trời cho thì không lấy thì phí, nhất định không thể bỏ lỡ chức năng tự bổ sung của không gian.
Khi Lâm Duyệt Dao vừa làm xong mọi thứ, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, khiến cô giật mình hoảng hốt. Cô nhảy xuống giường, mở cửa ra thì thấy Lục Vân Triệt đang đứng trước cửa, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Sao tự nhiên em lại cài then cửa vậy?” Lục Vân Triệt hỏi.
Lâm Duyệt Dao bỗng cảm thấy như vừa bị bắt tại trận khi đang làm chuyện mờ ám. Cô gãi đầu, lúng túng giải thích: “Em định ngủ trưa, không biết sao lại tiện tay cài cửa thôi.”
Lục Vân Triệt nhìn một cái là biết cô đang nói dối nhưng thấy cô không muốn nói thật, anh cũng không hỏi thêm: “Thôi được rồi, anh cũng đang định ra ngoài có việc, không quấy rầy em nghỉ nữa.”
Ban đầu anh định chỉ tới báo một tiếng là mình ra ngoài. Nhưng khi quay người đi rồi, Lục Vân Triệt lại bất ngờ quay lại trước mặt cô. Lâm Duyệt Dao đang chuẩn bị leo lên giường, thấy anh quay lại thì ngạc nhiên, tưởng anh quên gì đó. Không ngờ anh lấy từ trong túi ra ít tiền và tem phiếu.
“Chiều nay anh không đi dạo phố với em được rồi, em cầm mấy cái này đi, lát có ra ngoài thì mua gì mình thích.”