Chương 24

Ai ngờ kết quả lại ngược hoàn toàn không những không được thêm sính lễ, mà giờ còn bị đòi tách riêng ra.

Mặt mũi Lục Vân Huy xị xuống, vội nói: “Mẹ, mẹ không thể nhẫn tâm như vậy được! Con còn chưa cưới vợ mà, mẹ đuổi con ra ngoài thế này thì sau này con lấy vợ kiểu gì?”

Mình đâu có muốn ra ở riêng sống chung với ba mẹ vẫn là tốt nhất.

Mẹ Lục điềm nhiên đáp: “Đến lúc con cưới vợ thì cũng theo tiêu chuẩn như anh cả, nhà sẽ đưa hai trăm tệ tiền sính lễ. Còn lại thì tự con xoay xở.”

“Nhưng mà...” Anh ta định nói là anh hai đã đưa năm trăm tệ tiền sính lễ rồi nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của bà cụ, anh ta đành phải nuốt lời, chuyển giọng: “Nhưng mà con ra ở riêng một mình thì sống kiểu gì được? Con đâu biết nấu ăn, chẳng lẽ lại phải tự thuê phòng riêng mà ở chắc?”

Tuy bà cụ Lục tức mấy đứa con vong ân bội nghĩa nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt. Thấy Lục Vân Huy tỏ vẻ uất ức, bà cũng mềm lòng đôi chút.

“Không ra ngoài thuê nhà cũng được nhưng mỗi tháng phải nộp một nửa lương cho tao làm tiền ăn.” Bà Lục nói.

“Ơ... Mẹ, mẹ xem có thể giảm bớt một chút không, con ăn có bao nhiêu đâu mà!” Lục Vân Huy rụt rè nói.

Bà hừ lạnh: “Mày ăn ít thì phần còn lại coi như hiếu kính cho tao với ba mày. Không muốn thì dọn ra ngoài ở.”

Lục Vân Huy biết thời biết thế, lập tức gật đầu đồng ý. “Được rồi, chuyện phân nhà nói xong rồi, giờ đến chuyện dưỡng già của tao với ba tụi mày.”

“Bây giờ tao với ba tụi mày còn khỏe, nên sẽ sống riêng. Sau này mỗi tháng tụi mày đưa tụi tao hai mươi tệ làm tiền dưỡng già là được rồi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Lục Vân Phàm lập tức biến đổi. Lục Vân Triệt và Lâm Duyệt Dao thì gần như không do dự, gật đầu đồng ý ngay: “Mẹ, phụng dưỡng cha mẹ là điều nên làm, hôm nay mẹ không nói thì bọn con cũng sẽ chủ động gửi tiền cho mẹ.” Lâm Duyệt Dao lên tiếng.

Bà Lục nắm tay cô, đầy yêu thương: “Mẹ biết con là đứa có hiếu.”

Lục Vân Huy ban đầu còn định lên tiếng, thấy vậy thì cũng im lặng, rồi nói: “Mẹ, con chỉ giữ lại năm tệ mỗi tháng, còn lại đều đưa mẹ.”

Bà hơi bất ngờ, không ngờ thằng ba lại nói vậy nhưng bà cũng không từ chối, gật đầu đồng ý. Rồi bà quay sang nhìn Lục Vân Phàm: “Còn mày, con cả, mày tính sao?”

Lục Vân Phàm chưa nghĩ đã nói ngay: “Mẹ, mẹ với ba đều có việc làm, sau này còn có lương hưu, sao lại bắt bọn con nộp nhiều tiền dưỡng già vậy?”

Bây giờ lương tháng của anh ta cũng chỉ có bốn mươi tệ, nộp hai mươi thì chẳng khác gì mất nửa tháng lương!

Bà Lục cười lạnh: “Tụi tao vất vả nuôi tụi bây khôn lớn, còn cưới vợ cho từng đứa, giờ tụi tao già rồi, tụi bây nộp tiền dưỡng già thì có gì sai? Chỉ vì tụi tao có lương hưu là tụi bây được quyền không lo cho cha mẹ hả?”

“Mẹ, con không có ý đó, con chỉ mong mẹ đừng làm khó tụi con. Mẹ cũng biết lúc này bọn con đang gặp khó khăn mà...”

“Khó khăn? Hai đứa bây đều có việc làm, chưa có con cái, ăn ở toàn dùng đồ nhà này, khó cái nỗi gì?” Bà cụ Lục vặn lại.

“Chúng con...” Đối mặt với lời bà cụ, Lục Vân Phàm thật sự không cãi lại được, bởi bà nói hoàn toàn đúng.

Thực ra vợ chồng họ chẳng có khó khăn gì, ngược lại còn tiết kiệm được mấy trăm tệ sau khi cưới vì không phải lo chi phí sinh hoạt.

Nhưng việc có tiền tiết kiệm thì tất nhiên không thể để bố mẹ biết được.