Chương 6

Thấy tình trạng Sở Hạ càng lúc càng tệ, hệ thống lên tiếng hỏi cậu: [[Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?]]

Sở Hạ cảm thấy toàn thân sắp bốc cháy, khi nói chuyện thứ phun ra căn bản không phải tức giận mà là lửa. Cậu dựa vào biển đứng, nói với hệ thống: “Cảm giác… Không tốt tí nào.”

Sở Hạ thở một hơi. Cậu nói thì thào, hệ thống kia không nghe rõ nên lần này cậu dõng dạc nói: “Tôi muốn tìm đàn ông.”

Hệ thống bất ngờ tưởng bản thân bị lãng tai, sáu chữ này mà từ miệng Sở Hạ nói ra thật khó lường nha. Chỉ là cũng nhìn ra được hiệu quả của thuốc thật sự quá mạnh, lại khiến tổ trưởng Sở trong sáng nhưng lạnh lùng, cấm dục của bọn họ hành hạ thành bộ dạng này. Nó nhắc nhở Sở Hạ: [Tổ trưởng Sở, bây giờ cậu đã có chồng rồi.]

“Có chồng rồi?” Sở Hạ cảm thấy mấy chữ này rất có ý nghĩa. Cậu liền lặp lại một lần sau đó mới hỏi hệ thống: “Mi cảm thấy Bạch Ngạn sẽ giúp tao sao?”

[Tôi cảm thấy…] Hệ thống mất nửa ngày tính toán khả năng, cuối cùng trả lời Sở Hạ một câu: [Có lẽ là không.]

[Nhưng nếu cậu đi tìm người đàn ông khác, Bạch Ngạn sẽ rất tức giận.]

Hệ thống tính toán một lúc, dựa theo số liệu bên kia trung tâm hệ thống. Nếu Bạch Ngạn biết mình bị Sở Hạ cho đội nón xanh, nói không chừng anh sẽ bóp chết cậu.

Nhìn thấy lông mi Sở Hạ không nhúc nhích, hệ thống biết rõ lý do này không dùng được với tổ trưởng Sở. Nó bổ sung thêm: [Hơn nữa, gần đây trong thành phố đang triển khai hoạt động truy quét mại da^ʍ, muốn tìm vịt sẽ không dễ dàng. Danh tính bây giờ của cậu là người của công chúng, không phù hợp tìm người lạ.]

Sở Hạ cũng không muốn trở về sớm như thế. Cậu còn muốn hưởng thụ, nếu giờ trở về sẽ có chút mất mát: “Được rồi, đi về trước đi.”

Cậu vươn tay ra, thấy được hình dạng nguyên chủ trong trí nhớ, duỗi tay gọi một chiếc xe taxi.

Sở Hạ ngồi trong xe tựa đầu vào cửa sổ, hiệu quả thuốc phát tác ngày càng mãnh liệt giống như có vô số con kiến đang bò trên người cậu. Cậu rất cần một người giúp cậu loại bỏ hết lũ kiến này đi.

Vốn tưởng bở sẽ hệ thống người đàn ông mạnh mẽ dẫn tới đây hưởng tuần trăng mật, ai ngờ lại là một cọng lông gà trên mặt đất. Thật đáng tiếc, trung tâm hệ thống của bọn họ không có hiệp hội bảo vệ lợi ích người tiêu dùng. Bằng không cậu chắc chắn sẽ khiếu nại bọn họ làm ăn dối trá.

Đã đến nơi, Sở Hạ lắc lư bước xuống xe. Sau khi trả tiền, tay cậu run lên, còn thanh toán thừa một con số 0. Cũng may tài xế từng là sư phụ dạy võ, nhanh chóng trả lại tiền cho cậu.

Sở Hạ đứng trước cổng vào tiểu khu, ánh mắt bối rối. Phải mất một lúc, hệ thống nghe cậu hỏi mình: “Tôi phải đi đường nào trong ba con đường này?”

Hệ thống: [Tổ trưởng Sở, trước mặt cậu chỉ có một con đường.]