Chương 49

Bạch Nhất Cảnh ngồi một lúc, không thể chịu được ánh mắt như súng đang bắn đến của chú nhỏ cậu ấy, vội vàng tìm lý do rời đi.

Bây giờ Sở Hạ đang bị bệnh, Bạch Ngạn phát huy tinh thần của một quý ông, không xấu hổ ép người bệnh nấu cơm, đành phải tự mình lăn vào bếp.

Nằm trên giường trong phòng ngủ, Sở Hạ lo lắng có khi nào Bạch Ngạn làm nổ cả nhà bếp hay không, nhưng mãi vẫn không nghe thấy âm thành nào kỳ lạ phát ra ở dưới tầng, cậu phần nào yên tâm, nếu mọi việc thuận lợi như thế chắc là đồ ăn anh làm cũng không quá tệ.

Sở Hạ nhắm mắt lại mơ về một tương lai tốt đẹp, khi tỉnh lại Bạch Ngạn đã làm xong cơm, Bạch Ngạn còn rất tri kỷ đem cơm đặt ở tủ đầu giường, mọi thứ đều bình thường đến khi Sở Hạ nếm miếng đầu tiên, cậu cảm nhận vị giác của mình cứ như bị mất đi rồi vậy.

Cậu duy trì biểu cảm, cười nói với Bạch Ngạn: “Ăn ngon lắm, anh nếm thử đi.”

Bạch Ngạn nữa tin nữa ngờ nhìn cậu, phối hợp mở miệng ra, Sở Hạ cầm một muỗng cháo thịt đưa vào trong miệng anh, ngay sau đó biểu cảm của Bạch Ngạn như cứng đờ lại, gương mặt bắt đầu vặn vẹo.

Sở Hạ lập tức có chút hối hận vì không cầm điện thoại bên mình, chụp lại bộ dạng lúc này của Bạch Ngạn, sau đó tốt nhất là đăng lên mạng để đám fan trong quá khứ của anh nhìn thấy, có khi cả đống người thoát fan.

Cậu không nhịn được mà phụt cười, buông ngón tay xuống, hỏi Bạch Ngạn: “Sau khi nấu xong anh không tự nếm thử à?”

Bạch Ngạn hé môi nhưng không nói câu nào, giống như đang tự hỏi chính mình làm sao có thể làm ra món ăn khó ăn đến như thế.

Anh bưng tô cháo thịt và hai món phụ đi ra ngoài, Sở Hạ lại gọi anh lại, hỏi: “Sao anh lại đi?”

Bạch Ngạn nhàn nhạt nói: “Đi xuống làm lại.”

Sở Hạ nghe Bạch Ngạn vậy mà còn muốn làm lại, vội vàng khuyên nhủ anh: “Từ từ, anh Bạch, ngài đừng nên làm nữa, anh không phù hợp với việc này đâu, chúng ta gọi cơm hộp là được.”

Bạch Ngạn phản bác: “Cơm hộp không được sạch sẽ.”

Sở Hạ thở dài nhấn mạnh: “Cơm hộp không sạch sẽ cũng không đến nỗi độc chết người được.”

Nói xong không biết mấy lời nói vừa rồi có động phải dây thần kinh nào của cậu hay không, cậu che miệng cười một tiếng.

Chờ khi khi cậu cười xong, ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt của Bạch Ngạn đang nhìn chằm chằm mình, Sở Hạ thay đổi giọng, giải thích với Bạch Ngạn: “Vừa rồi… Không phải là tôi cười nhạo anh… Tôi là đang…”

Cậu vừa nói lại cười rộ lên.

Ánh mắt Bạch Ngạn dần dần hiện lên nhiều bất đắc dĩ, anh nói với Sở Hạ: “Tôi nói thư ký Trần đưa đồ ăn đến.”

“Cũng được.” Sở Hạ gật gật đầu, bây giờ chỉ cần không phải đồ ăn Bạch Ngạn tự tay làm, dù cho bên trong có bỏ thuốc, chỉ cần cậu nhắm mắt là có thể ăn, phải nói là ăn ngon là đằng khác.

Chắc cậu phải dùng cả đời để xóa hết ám ảnh về miếng cháo thịt vừa được nếm kia.

Chờ Bạch Ngạn đem đồ ăn ra khỏi phòng ngủ rồi trở lại, Sở Hạ đánh bạo sai khiến anh nói: “Trong vali của tôi chắc là có hai gói khoai tây, anh tìm cho tôi đi.”

“Cậu đang bệnh.”

“Đúng vậy, tôi đang bệnh.” Sở Hạ hợp tình hợp lý nói: “Hiện tại tôi không thể bị đói, anh có nghe bụng tôi đang bắt đầu biểu tình rồi này.”

Cuối cùng Bạch Ngạn không thể bắt bẻ được Sở Hạ, đi qua phòng bên cạnh mở vali của cậu ra, bên trong vali cũng không có bao nhiêu đồ, chỉ có vài bộ quần áo và dụng cụ rửa mặt, hai gói khoai tây vị dưa chuột bị đè dưới áo sơ mi.

Đem khoai tây ném cho Sở Hạ, Sở Hạ nói cảm ơn xong liền mở gói ra bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Bạch Ngạn ngồi lên ghế bên cạnh, yên lặng nhìn cậu, cảm thấy có chút kỳ quái nghĩ sao mình có thể chịu đựng được người như này.

Còn trong cái đêm mưa hôm trước, người này vậy mà còn có tâm trạng đi tìm mình? Cậu ở bên tai ngâm nga bài hát đó là ai dạy? Chẳng lẽ ngoại trừ để di vật lại cho Sở Hạ, ông Bạch còn dạy cho cậu hát nữa sao?

Nhưng mà bài hát đó, chắc ông Bạch cũng không biết.