Sở Hạ đặt ly rượu đã cạn trong tay xuống, nhếch miệng nở nụ cười toe toét. Những thứ kia… Ánh đèn mê loạn kia chiếu vào khuôn mặt ửng hồng của cậu. Cậu hỏi Bạch Nhất Cảnh: “Được rồi chứ?”
Thư ký Trần không muốn bỏ qua dễ dàng cho Sở Hạ như thế nhưng chuyện này anh ta cũng không dám nói gì, còn tùy thuộc vào thái độ của Bạch Nhất Cảnh. Mà Bạch Nhất Cảnh là người hay mềm lòng, nếu không cũng không bị nguyên chủ hãm hại nhiều lần như vậy. Nguyên chủ hoàn hảo đang ở trước mặt cậu ấy tung hoành.
Quả nhiên, Bạch Nhất Cảnh không truy cứu chuyện này nữa. Cậu ấy chỉ nói với Sở Hạ: “Không có lần sau.”
Sở Hạ gật đầu: “Cam đoan không có.”
Bạch Nhất Cảnh không nói gì, nhìn thư ký Trần đi bên cạnh cậu ấy cười lạnh một tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên Lý Liên Tinh nói câu này, nhưng có lần nào cậu ta thực sự làm được sao.
Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, có lẽ ngày nào đó để tiên sinh ra tay, cậu ta sẽ biết tại sao những bông hoa lại hồng như vậy.
Nghĩ đến Bạch Ngạn, thư ký Trần càng thêm tức tối. Nếu không phải do Lý Liên Tinh này bày kế với ông chủ Bạch, làm sao có khả năng anh đồng ý kết hôn với cậu ta!
Bạch Nhất Cảnh dẫn thư ký Trần rời khỏi quán bar. Vốn Sở Hạ có chút say mèm, bây giờ uống thêm ly rượu kia thì đầu óc càng thêm quay cuồng. Tác dụng của thuốc phát huy hiệu quả cũng nhanh, chỉ vài phút ngắn ngủi, Sở Hạ liền cảm thấy máu mình đang sôi sục lên. Nguyên chủ này xác thực là có chút mãnh liệt.
Sở Hạ bước chân loạng choạng đi ra ngoài quán bar. Hệ thống trong không gian bất lực hỏi cậu: [Tổ trưởng Sở, bây giờ cậu còn thấy ổn không?]
Sở Hạ hơ hơ một tiếng, vừa rồi chỉ nhìn thấy hai người, giờ đã biến thành bốn năm người rồi. Thi thoảng cúi đầu liếc mắt nhìn, cậu còn phát hiện một bàn tay của mình có nhiều hơn mười ngón tay. Tình trạng này thật không tốt nha.
Sở Hạ trực tiếp nói thẳng với hệ thống: “Không tốt lắm.”
Hệ thống nhớ rằng lúc tổ trưởng Sở của nó còn ở trung tâm hệ thống chính là hoa khôi nổi tiếng khắp nơi, giờ lại bị ép uống ly rượu bỏ thêm thuốc kia, không biết sau này sẽ vượt qua thế nào đây. Trước khi nó được phái đến thế giới này, lãnh đạo trung tâm hệ thống đã căn dặn nhiều lần, nhất định phải chăm sóc tốt cho tổ trưởng Sở. Nhiệm vụ hoàn thành hay không không quan trọng nhưng đừng để tổ trưởng Sở xảy ra vấn đề tâm lý gì.
Nó cẩn thận hỏi Sở Hạ: [Cậu có cần gì không?]
Sở Hạ đứng trước cửa vào quán bar, trên đường phố kẻ đến người đi. Hệ thống đã tìm ra nơi ở của Sở Hạ, lát nữa cậu chỉ cần nói một tiếng với tài xế là được. Kết quả lại nghe thấy Sở Hạ hỏi nó: “Có quán vịt* nào gần đây không?”
*Ý của thụ là muốn nói đến quán bán r*m.