Chương 48

Sau đó, những di vật ít ỏi của mẹ anh đã bị ông Bạch lấy đi, với danh nghĩa giúp Bạch Ngạn cất giữ, chúng được gửi đến trong tay Lý Liên Tinh, vì để tra tấn Bạch Ngạn mà cố tình để cho Lý Liên Tinh kết hôn với anh.

Sở Hạ cảm thấy anh kiếp trước nhất định là đã gϊếŧ bố mẹ của nhà họ Bạch, nên kiếp này mới chịu oán hận của bọn họ, đây đâu phải là nhân vật phản diện, rõ ràng anh là nhân vật chính lại trực tiếp bị ngược đãi.

May mắn thay, Bạch Ngạn bây giờ đã trở thành người đứng đầu nhà họ Bạch không ai có thể kiểm soát anh nữa.

Mưa trượt dài trên má Bạch Ngạn, ánh sáng trắng của đèn pin phản chiếu trên má anh khiến anh bây giờ giống như một con ma dưới nước vừa mới bò ra khỏi sông.

Sở Hạ vỗ nhẹ vào lưng anh, ngâm nga bài hát mẹ anh thường ngâm nga khi còn nhỏ để ru anh ngủ mong rằng anh sẽ tỉnh lại sớm hơn.

Một lúc lâu sau, Bạch Ngạn cuối cùng cũng nhúc nhích, đưa tay lên đặt ở trên lưng Sở Hạ kéo cậu lại gần hơn hai tay ôm chặt cậu.

Sở Hạ có chút khó chịu nhưng cũng không giãy dụa, một lúc sau Bạch Ngạn đột nhiên đứng dậy đẩy Sở Hạ vào trong bụi cỏ ướt dưới chân, Sở Hạ bị bất ngờ không kịp phản ứng, cũng may bởi vì đất mềm, lại bị một tầng dày đặc cỏ xanh bao phủ cho nên cậu cũng không cảm thấy đau.

Chỉ là không biết Bạch Ngạn muốn làm gì, anh ấy đang gϊếŧ người trong đêm mưa sao?

Ngay sau đó Bạch Ngạn quỳ một gối xuống giữa hai chân Sở Hạ, duỗi tay ra cởi cúc áo khoác của Sở Hạ.

Sở Hạ trừng mắt nhìn, cả người có chút rối rắm, cậu không nhìn lầm chứ Bạch Ngạn đang cởϊ qυầи áo cậu, tại sao lại cởϊ qυầи áo?

Cậu cảm thấy chuyện này dần dần phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được, rất bất thường.

Cậu gọi Bạch Ngạn hai lần, Bạch Ngạn vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, ngón tay của anh đã dừng lại trên thắt lưng của Sở Hạ.

Không phải thực sự muốn ở trong thời điểm hiện tại lại việc này chứ?

Mặc dù ở ngoài làm việc này rất hưng phấn, trước đây cậu đã từng nghĩ đến nhưng trời vẫn đang mưa! Có phải là hơi quá không!

Nhưng nếu Bạch Ngạn nhất định muốn thử, không phải là không thể.

Hệ thống cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy che chắn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nếu nhớ không lầm thì tổ trưởng Sở và Bạch Ngạn vẫn đang ở vườn ngoài trời, ở đây đang mưa rất to.

Hai người bọn họ ruốt cuộc cũng làm đến bước cuối cùng sau đó Bạch Ngạn không nhịn được liền ngất đi, Sở Hạ thở ra một hơi nhặt lên chiếc quần rơi trên đất mặc lên cuối cùng cõng Bạch Ngạn trên lưng đi về phía biệt thự.

Cũng may trong biệt thự có lắp thang máy vì vậy Sở Hạ không cần phải cõng anh lên tầng nếu không cậu cảm thấy ở đây đêm nay sẽ mệt chết.

Sau khi đặt Bạch Ngạn lên giường, Sở Hạ mang theo tinh thần đưa Phật về Tây Phương mà giúp Bạch Ngạn cởϊ qυầи áo lau người sạch sẽ, đắp chăn bông. Sau đó cả người cậu mệt mỏi ngã trên thảm ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, Sở Hạ mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể quá nóng, mũi không thở nổi, đầu thì đau nhức, vừa mở mắt liền thấy Bạch Ngạn ngồi ở bên cạnh, liền muốn hỏi mình bị làm sao. Còn chưa hỏi cậu đã hắt xì hơi trước.

Tay trái bị kim châm, cậu chỉ có thể dùng tay phải chống giường ngồi dậy, nghe hệ thống trong không gian nhắc nhở cậu bị cảm, lại hắt hơi thêm một cái.

Cậu nhìn Bạch Ngạn có chút ngưỡng mộ, người đàn ông này thế mà lại không bị làm sao

Có lẽ ánh mắt của cậu quá trực tiếp, Bạch Ngạn hỏi cậu: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

“Sức khoẻ của anh thật tốt…” Cậu còn chưa nói hết lời lại khịt mũi hắt hơi.

Rõ ràng đêm qua Bạch Ngạn đã ở ngoài trời mưa lâu hơn tại sao có mình cậu là người bị ốm? Đây là cái đạo lí gì chứ.

Bạch Ngạn đặt bình nước nóng lên tủ đầu giường, vẻ mặt thất thần, liếc nhìn cái chai treo trên đầu, nó đã chảy một nửa rồi nói với Sở Hạ: "Nếu cậu tập thể dục thêm hai tiếng trong phòng thể dục thì hôm nay cậu sẽ không bị như vậy."

Sở Hạ nằm xuống gối bất đắc dĩ nói: "Hay là thôi quên chuyện đó đi."

Bạch Nhất Cảnh biết được Sở Hạ bị bệnh hôm sau liền mang theo giỏ hoa quả đến thăm, thấy cậu nằm trên giường liền hỏi: "Sao đột nhiên bị cảm?"

Sở Hạ ốm yếu nói: "Tối hôm qua tôi đi ra ngoài bị dính mưa."

Bạch Nhất Cảnh cau mày nói: "Lý Liên Tinh, chú có bị dở hơi không, ngày mưa tự nhiên đi ra ngoài làm gì?"

Sở Hạ cười nói với Bạch Nhất Cảnh: "Vừa hay, tôi cũng cảm thấy ra ngoài lúc trời mưa rất dở hơi.”

Bạch Nhất Cảnh vừa định gật đầu đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh, quay đầu lại thấy Bạch Ngạn đang nhìn mình, liền hỏi Bạch Ngạn: "Sao chú lại nhìn cháu?"

Bạch Ngạn nhẹ giọng nói: "Đã muộn rồi cháu nên trở về đi."

Bạch Nhất Cảnh không khỏi trợn to mắt, chuyện gì xảy ra vậy, chú của cậu ấy thế mà lại mở miệng liền muốn đuổi người về.

Đúng là gặp quỷ.