Chương 47

Quét như vậy một lúc lâu, quần áo của Sở Hạ đã ướt đẫm, cậu gọi tên Bạch Ngạn nhưng không có ai đáp lại cậu, cậu thấy tiếp tục gọi cũng không phải là biện pháp hay, cậu chỉ có thể từ từ tiếp tục tìm kiếm.

Tất cả các khu vườn trước mặt cậu đều đã kiểm tra qua một lần, cậu quay trở lại nhà nhìn một chút xem Bạch Ngạn có quay lại hay không, chỉ mong anh lúc này ở nhà.

Sở Hạ hít sâu một hơi, cầm lấy ô ở bên cạnh cửa, căng ô ra, lại xông vào trong mưa một lần nữa. Khu vườn phía sau biệt thự phức tạp hơn phía trước, vừa lớn hơn, tia sét sáng chói rạch đôi bầu trời đêm chiếu sáng cả thế giới, khoảnh khắc tiếp theo mọi thứ xung quanh cậu lại chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng trắng của chiếc đèn pin le lói trong đêm.

Sở Hạ mệt mỏi tìm kiếm dựa dừng lại vào hòn non bộ bên cạnh, thở hổn hển hỏi hệ thống: "Mi có đồ vật gì giúp xác định vị trí không?"

[Không, những loại chuyện này rất phổ biến trong thế giới nhỏ bé này. Tổ trưởng Sở nếu cần đến cậu có thể đặt hàng trên mạng] Hệ thống nhớ ra rằng nó vẫn còn một câu hỏi quan trọng. Nó quay sang hỏi Sở Hạ: [Tổ trưởng Sở, cậu đang làm gì vậy?]

Sở Hạ nhìn lên một tia chớp khác trên bầu trời đêm, nói với hệ thống: "Tôi muốn cài một cái vào người của Bạch Ngạn, sau này nếu không tìm được anh ấy chỉ cần mở thứ này ra là có thể tìm được."

Tất nhiên, Sở Hạ biết rằng trên thế giới nhỏ bé này có đủ loại công cụ định vị được bày bán, nhưng Bạch Ngạn là người thông minh có lẽ sẽ bị anh ấy phát hiện trước khi cậu có thể cài đặt thành công hệ thống định vị trên điện thoại di động của mình.

Hiện tạo cuộc sống Sở Hạ đang trôi qua rất tốt, cậu không muốn tự tìm đường chết.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Sở Hạ đi về phía trước dọc theo con đường rải sỏi trước mặt, hạt mưa va vào rừng cây rậm rạp phát ra âm thanh hỗn độn, Sở Hạ vẻ mặt bình tĩnh đi tới cuối cùng cũng không thấy Bạch Ngạn khuôn mặt cùng không có gì thay đổi cậu chỉ lặng lẽ quay trở lại và lại bắt đầu tìm kiếm từ một con đường khác.

Cậu tìm tới tìm lui như vậy khoảng nửa tiếng, đã đi vòng quanh toàn bộ khu vườn rồi, Sở Hạ thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại gọi người đến không, cuối cùng hệ thống cũng nhắc nhở cậu: [Bạch Ngạn đang ở ngay đây. Tổ trưởng Sở nên cẩn thận tìm kiếm.]

Sở Hạ có chút nghi hoặc hỏi: "Tôi nhớ khi nãy chúng ta đã đi qua đây."

Hệ thống trả lời cậu: [Có thể lúc đó anh ấy không ở đây.]

Được rồi, NPC này vẫn có thể tự do di chuyển.

Là bởi vì trước đây cậu không tìm hiểu kĩ hệ thống, là cậu sai.

Sở Hạ cầm đèn pin tìm kiếm cẩn thận một lần nữa, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc sau hòn non bộ, bước tới liền nhìn thấy Bạch Ngạn đang ngồi trên một tảng đá bất động trong mắt không có ánh sáng, vẻ mặt như bị ai đó lấy mất hồn.

Sở Hạ đem ô che lên đầu anh, nhẹ nhàng gọi anh nhưng Bạch Ngạn không có đáp lại cả người dường như phát điên, đôi môi trắng bệch khẽ mấp máy, không biết là gọi bố hay mẹ.

Sở Hạ nhất thời có chút lo lắng, nhìn thấy bộ dạng khủng khϊếp của Bạch Ngạn, ngày mai khi Bạch Ngạn tỉnh lại không biết có gϊếŧ cậu diệt khẩu không.

Cậu tự mình cảm thấy buồn cười, sau đó ném chiếc ô trong tay tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm Bạch Ngạn, bên tai anh an ủi: "Tôi ở đây…"

Cho đến lúc này Sở Hạ mới chợt nhớ ra lúc còn nhỏ bố mẹ anh qua đời, thời gian anh được đưa về nhà họ Bạch đã bị rất nhiều người bắt nạt. Vào một ngày mưa gió những người đó đã lẻn vào phòng anh, ném hầu hết các di vật mà mẹ anh để lại cho anh ra ngoài, khi đó anh đã dầm mưa để tìm chúng, kết quả lại thấy tất cả những đố vật đó đã bị phá hủy cuối cùng không thể trở về trạng thái ban đầu được nữa.