Bạch Ngạn im lặng, Sở Hạ âm thầm thở dài trong lòng, tâm tư của người đàn ông này luôn khó lường, anh chạm vào cánh tay của Bạch Ngạn: “Anh xảy ra chuyện gì hả? Có phải tôi rời nhà lâu quá, anh nhớ tôi rồi không?”
Bạch Ngạn liếc mắt ngước nhìn Sở Hạ, tuy không nói gì, nhưng trong mắt Sở Hạ dường như đã nhìn ra đáp án.
Có lẽ là đang nói cậu đang nghĩ cái rắm gì vậy!
Đương nhiên bản thân Bạch Ngạn sẽ không bao giờ nói những lời thô lỗ như vậy.
“Lại đây, chuẩn bị ăn cơm nào, ngài Bạch!” Sở Hạ kéo Bạch Ngạn từ trên ghế sô pha, dỗ dành nói: “Đừng tức giận.”
Bạch Ngạn cũng cảm thấy hiện tại mình hơi kỳ quái.
Anh đi theo Sở Hạ ăn cơm, ngủ thϊếp đi, tâm tình đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng sấm ầm ầm, Sở Hạ tỉnh lại từ trong giấc ngủ, lật người, vẫy tay, nhưng trống không, cậu mở mắt ra liền thấy Bạch Ngạn đang ngủ bên cạnh đã biến mất.
Cậu mở kẽ hở trên rèm cửa, nhìn ra ngoài trời đang mưa to, đập vào kính cửa sổ phát ra những tiếng lạch cạch, giống như đêm đó Y Bình về nhà đòi tiền.
Sở Hạ ngồi trên giường đợi một hồi, đợi mãi cũng không thấy Bạch Ngạn quay lại, cậu nghiêng đầu suy nghĩ xem nếu đêm khuya chồng không về nhà ngủ thì diễn biến tiếp theo sẽ là tình cảm hay là siêu nhiên.
Cậu hỏi hệ thống: “Bạch Ngạn đâu?”
Hệ thống thầm nghĩ đây là đối tượng của cậu, không phải đối tượng của nó, tại sao lại hỏi nó chứ.
Nhưng ngay sau đó nó đã ngăn lại ý tưởng này của mình, là một hệ thống, nó nên đặt nhu cầu hợp lý của ký chủ lên hàng đầu, ở cùng tổ trưởng Sở lâu như thế, cái tốt không học, lại học nên nổi loạn như thế nào, điều đó thật xấu, chờ sau khi trở về từ thế giới này, nó cần phải suy nghĩ lại một chút.
Sở Hạ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào gối của Bạch Ngạn một hồi, đột nhiên nói với hệ thống: “Bạch Ngạn như vậy cũng không giống có thể báo thù.”
Hệ thống giống như người từng trải, thở dài một hơi, nói với Sở Hạ: [Những ký chủ trước kia cũng nghĩ như vậy.]
“Sau đó xảy ra chuyện gì?” Sở Hạ hỏi.
[Không biết, hệ thống trung tâm không có thông tin này.]
Sở Hạ cảm thấy chính mình có nhiều tật xấu, tối nay cậu nói bậy bạ với hệ thống, nếu có thời gian tại sao không nhanh chóng đi tìm Bạch Ngạn nhỉ?
Bên ngoài trời mưa to như thế, Bạch Ngạn thật sự sẽ không ở bên ngoài, phải không?
Sở Hạ mặc quần áo vào, xuống giường, đẩy cửa bước ra ngoài.
Sở Hạ bước ra khỏi phòng ngủ đi giữa hành lang vắng lặng, gọi Bạch Ngạn hai lần, tất cả đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang đều sáng lên nhưng Bạch Ngạn không trả lời cậu.
Điện thoại di động của anh vẫn để trong phòng ngủ vì vậy có lẽ anh không cách nhà quá xa, nhưng như vậy mà nói cũng không tốt vì người bình thường sẽ không ra ngoài vào giờ này khi không có việc gì làm.
Sở Hạ đi vào phòng làm việc bật máy tính của Bạch Ngạn lên, gõ bàn phím trực tiếp mở camera giám sát trong trang viên, cậu để ý một tiếng trước anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ đi xuống lầu, trực tiếp mặc đồ ngủ đi ra ngoài, chưa kể đến việc mang theo ô anh thậm chí còn không mặc áo khoác.
Bên ngoài trời mưa quá lớn, ánh đèn bên ngoài chập chờn, cậu xem camera cũng không biết anh đã đi đâu, nhưng qua camera không quay thấy ai lái xe ra ngoài, vì vậy có lẽ hiện giờ Bạch Ngạn vẫn ở trong trang viên.
Sở Hạ tắt máy tính, đứng dậy chạy xuống lầu, bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt rơi xuống sàn bê tông, Sở Hạ cầm ô bước ra ngoài.
Bình thường, cậu nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu có một khu vườn rộng nhưng hôm nay cuối cùng cậu cũng gặp báo ứng. Màn mưa gần như hoàn toàn che khuất tầm nhìn của cậu, nhưng may mắn thay có một hệ thống có thể giúp cậu nhận biết được có sinh vật sống bán kính ba mét xung quanh hay không.