Nhưng nếu là nguyên chủ thì cậu sẽ làm gì?
Trên đường trở về Sở Hạ vẫn luôn cân nhắc về chuyện này, về tới nhà Bạch Ngạn đang xem hồ sơ trong phòng làm việc, Sở Hạ cất hành lý của cậu vào phòng ngủ, sau đó dạo một vòng trong phòng bếp, tủ lạnh trống trơn, không có gì, Sở Hạ lên lầu, đi đến phòng làm việc hỏi Bạch Ngạn: “Buổi tối anh ăn gì vậy? Tại sao không có gì trong tủ lạnh?”
Bạch Ngạn ngẩng đầu liếc nhìn Sở Hạ, rồi nhẹ giọng nói: “Đợi chút đi ra ngoài ăn.”
Sở Hạ vừa nghe lời này, lập tức vui vẻ, tiến lên phía trước hai bước, hỏi Bạch Ngạn: “Đi ăn ở đâu? Đưa tôi theo sao?”
Bạch Ngạn không trả lời cậu, hỏi cậu: “Cậu muốn đi?”
Sở Hạ mặt dày nói: “Trước tiên anh nói cho tôi biết ăn cái gì, tôi sẽ quyết định có đi hay không.”
Bạch Ngạn không nóng giận, tặng cậu hai chữ: “Tự lực.”
Tự lực là tốt rồi, lại có nhiều loại, còn có thể ăn no, Sở Hạ gật đầu nói: “Đi đi đi.”
Bạch Ngạn: “…”
Anh nói với Sở Hạ: “Thay quần áo, đợi chút đưa cậu đi.”
Buổi tối, Bạch Ngạn đưa Sở Hạ đi yến tiệc, mấy vị khách trong yến tiệc thấy hôm nay anh đi cùng một người bạn trai, họ cảm thấy rất quái lạ, tò mò lại dò hỏi Sở Hạ là gì của Bạch Ngạn, kết quả trúng một cái đinh.
Trên thực tế chỉ có một số mối quan hệ có thể được đưa đến với tư cách là bạn trai, Sở Hạ ở tuổi này trông không giống con trai của Bạch Ngạn, hơn nữa thái độ quan tâm đến đồ ăn của cậu càng không giống thư ký hay trợ lý, vì vậy còn một khả năng còn lại.
Những người khách trong lòng hiểu rõ cười ẩn ý, trước kia Bạch Ngạn tham dự yến tiệc, cũng không bao giờ dẫn theo ai, họ còn tưởng rằng người chủ nhà nhà họ Bạch không có loại trần tục như vậy, hoá ra vẫn phải có, chỉ là trước đây chưa gặp được người yêu thích.
Nếu xác định Bạch Ngạn thích đàn ông, những vị khách này không khỏi sinh ra một chút ý nghĩ bẩn thỉu.
Không biết những người khác có vui vẻ trong buổi yến tiệc này không, nhưng bản thân Sở Hạ ăn uống rất vui vẻ, trên đường trở về, cậu ngồi ở ghế sau cùng với Bạch Ngạn, không bao lâu mí mắt cụp xuống, dựa vào bả vai Bạch Ngạn rồi ngủ.
Tài xế lái xe phía trước thật sự giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy qua kính chiếu hậu, bác chưa từng thấy ngài Bạch thân thiết với ai như vậy, ngay cả Bạch Nhất Cảnh, Cũng không có đối xử như thế với Bạch Ngạn.
Bên ngoài biệt thự, Sở Hạ vẫn chưa thức dậy, bác tài xế ngồi trên ghế lái cũng không dám phát ra tiếng động, Bạch Ngạn rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang ngủ dựa vào vai mình, thời gian trôi qua, đèn đường bên ngoài tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, xuyên qua cửa kính xe, vài tia sáng chiếu lên mặt Sở Hạ, khiến cả người cậu thoạt nhìn giống như có nhiều màu thiêng liêng.
Nửa giờ sau, Sở Hạ từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, khi cậu mở mắt ra, trên xe chỉ còn có cậu, vỗ vỗ đầu, xuống xe, chậm rãi bước vào biệt thự.
Hôm nay cậu ngủ trên xe hai lần, tuy rằng không lâu lắm, nhưng với cậu như vậy cũng đủ rồi, bây giờ cậu rất tỉnh táo, vào phòng tắm tắm rửa rồi sau đó lao lên giường, chờ Bạch Ngạn đến lâm hạnh.
Một đêm vui vẻ trôi qua nhanh chóng.
Sở Hạ ở nhà nhàn rỗi đã được hai ngày, người quản lý thúc giục cậu ra ngoài vận động, Sở Hạ đã cởϊ qυầи khi nhận được tin nhắn trồng cây vụ hè của người quản lý, đang tắm rửa trong phòng tắm, nhìn thấy tin nhắn cậu phải nhanh chóng mặc lại chiếc quần vừa cởi ra.
Bạch Ngạn ngồi trên sô pha nghe thấy tiếng vang, buông cuốn sách trên tay xuống, hỏi Sở Hạ: “Đã muộn như vậy, cậu muốn đi đâu?”
Sở Hạ vừa mặc quần áo vào, vừa trả lời câu hỏi của Bạch Ngạn: “Người quản lý nói trong nhóm có hoạt động, bây giờ tôi phải đến đó ngay.”
Bạch Ngạn cúi đầu nhìn thoáng cái đồng hồ đeo trên cổ tay trái, khẽ cau mày hỏi: “Ngay bây giờ?”
Sở Hạ khịt mũi quơ quơ điện thoại trong tay cậu về phía Bạch Ngạn: “Tôi cũng không muốn đi nhưng vừa rồi người quản lý gọi điện thoại cho tôi rồi lại hối thúc tôi, Bạch Nhất Cảnh cũng tới.”