Mặc dù bây giờ hệ thống có chút cảm tình với chuyện xảy ra với Sở Hạ, nhưng về mặt khác, hệ thống phát hiện chỉ có tổ trưởng Sở mới là tổ trưởng chân chính khi làm việc, trong lòng nó lại yên lặng cầu nguyện, cầu xin tổ trưởng Sở làm việc nhiều hơn.
Sở Hạ sống không còn gì để luyến tiếc miễn cưỡng ném điện thoại sang một bên, coi như bây giờ không phải đọc thông báo, sau này cậu sẽ không phải đi làm.
Sở Hạ nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thì nghe thấy bên tai có người nói: “Liên Tinh, đến công ty mau.” Mới mở mắt ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, công ty cao ốc phản chiếu trong mắt cậu, hình ảnh dòng xe cộ trên đường phố và bầu trời xanh thẳm trên cao.
Sở Hạ ngáp một cái, và nói lời cảm ơn với tài xế, mở cửa, xuống xe.
Anh Chương nhìn thấy Sở Hạ đến, liền nói với Sở Hạ: “Tôi nghe nói cậu đã biểu hiện tốt trong chương trình, đạo diễn định ký với cậu thêm một mùa nữa.”
Sở Hạ nghe được lời này, lập tức giơ tay phản đối nói: “Trước tiên là đừng nói vậy, một lát nữa tôi còn có sự sắp xếp khác.”
“Sắp xếp cái gì? Nói tôi biết, tôi sẽ giúp cậu kiểm tra nó.” Bây giờ Lý Liên Tinh không lớn cũng không nhỏ nhưng cũng được coi là người của công chúng, đặc biệt là sau khi phát sóng “Đến đây! Khách quan” mùa này, chắc chắn sẽ được nhiều người chú ý đến, lúc này người quản lý càng phải chú ý đến mỗi cái hoạt động của Sở Hạ hơn nữa, nhất định không được để cậu bùng phát thêm bất cứ vụ lùm xùm nào.
“Ơ…” Sở Hạ không còn cách nào khác, đành phải nói thật: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Nghỉ ngơi?” Giọng của người quản lý lập tức cất lên: “Lý Liên Tinh, cậu không sao chứ? Ở tuổi của cậu sao lại nghỉ ngơi? Cậu có biết nghỉ ngơi có ý nghĩa gì không? Tôi nghĩ một ngày nào đó tôi phải đưa cậu đi đến bệnh viện để xem đầu óc.”
“Tôi biết, tôi đều biết.” Sở Hạ gật đầu: “Nhưng nếu cứ tiếp tục làm như vậy, sẽ bị giảm tuổi thọ, ai sẽ là người chi nhiều tiền như vậy?”
Người quản lý cười chế nhạo, hỏi Sở Hạ: “Cậu có biết trong cuộc đời đau nhất là gì không?”
“Tôi biết.” Trước kia Sở Hạ và hệ thống xem được không ít tiểu phẩm, lúc này mới có thể trả lời trôi chảy: “Người tồn tại, tiền cũng không còn.”
“Nhưng mà, tôi cảm thấy sau khi làm xong việc, số tiền mà tôi kiếm được cũng đủ để tôi tiêu xài trong một thời gian.” Hơn nữa hiện tại cậu đang sống ở chỗ của Bạch Ngạn, vì vậy không cần tốn tiền thuê nhà, cũng không cần tốn tiền ăn uống, phần còn lại cũng không cần phải tiêu cái gì, ngoài ra cậu khác với nguyên chủ, cậu ta không chỉ muốn làm công việc này, vì Sở Hạ có thể đảm nhận vị trí tổ trưởng ở trung tâm hệ thống, hơn nữa cậu dẫn đầu tổ chống nội dung khiêu da^ʍ hàng năm, vẫn là có chút bản lĩnh.
Anh Chương nhìn dáng vẻ Sở Hạ, lắc đầu nói với cậu: “Tôi cảm thấy đầu óc hiện tại của cậu không được tỉnh táo lắm, tốt hơn là cậu nên đợi nó tỉnh lại rồi hãy nói với tôi.”
Sở Hạ khịt mũi, không tranh luận với anh ta nữa, bây giờ thời gian nghỉ ngơi rất quý giá, cậu phải chạy thật nhanh trở về với Bạch Ngạn rồi ngủ một giấc.
Sở Hạ đeo khẩu trang, đang định rời đi thì nghe thấy người quản lý gọi cậu từ phía sau: “Lý Liên Tinh.”
Sở Hạ quay đầu lại, thận trọng nhìn về phía người quản lý của cậu, sợ anh ta đã nghe tin anh ta đã sắp xếp một công việc mới cho cậu.
“Anh Chương, còn có chuyện gì sao?” Cậu hỏi người quản lý.
“Không có gì.”
Sở Hạ thở dài nhẹ nhõm, lại nghe người quản lý nói: “Tôi cảm thấy cậu bây giờ so với trước kia có chút khác thường.”
Sở Hạ nhất thời không rõ người quản lý có ý gì, sau đó cậu lại nghe thấy anh Chương nói với cậu: “Tiếp tục đi.”
Hẳn là cậu đã làm khá tốt.
Sở Hạ vừa đi ra khỏi công ty, vừa bắt đầu suy tư, nếu cậu biến thành dáng vẻ của nguyên chủ, có thể sẽ làm ít việc hơn, Sở Hạ nghĩ đến điều này, càng không thể không muốn di chuyển tâm trí.