Chương 37

Hệ thống hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của quản lý ngay lúc này, dù sao nó cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà có phải là quản lý diễn hài hơi nhiều.

Lẩm bẩm một lúc lâu, quản lý cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nhìn kẻ bội bạc nhìn hệ thống, qua một lúc lâu mới thở dài một hơi hát một bài để cứu vãn.

Hệ thống im lặng lấy bông ra nhét vào hai tai ngăn âm thanh từ bên ngoài, quản lý chắc cũng không cần thêm cho mình nhiều suất diễn như vậy.

Thời gian bị che mờ quá dài, quản lý không thể xem hết, cuối cùng cũng phải đi trước, trước khi đi còn cảnh cáo hệ thống không thể cứ mãi lười như vậy, còn đem tất cả tiền thưởng năm nay của nó trừ sạch.

Hệ thống thật là muốn trợn trắng mắt, nó làm sai gì sao? Nó hô hấp cũng là sai lầm rồi sao?

Sau khi quản lý rời đi, hệ thống gạt bỏ chuỗi mật mã trên người mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tại sao không cho những người quản lý này cũng làm một cái ghi chú để cho họ đến làm hệ thống cho tổ trưởng Sở một thời gian ngắn, có lẽ là có thể biết lúc này nó vì sao lại lạnh nhạt như vậy.

Lúc người mới lần đầu tiên làm nhiệm vụ ít nhiều cũng sẽ suy nghĩ đề nghị của hệ thống một chút, nhưng mà cho tới bây giờ tổ trưởng Sở thì lại không chỉ không cần đến mà còn không hề nghe theo những lời khuyên từ hệ thống, cậu chỉ biết bóc lột hệ thống, muốn tay không bắt sói, giúp nhân vật phản diện sửa chữa những vết thương từ trước kia.

Quản lý quay lại trung tâm hệ thống liền thêm mắm thêm muối kể với đồng nghiệp và cấp dưới của anh ta, kể hết những thê thảm mà Sở Hạ gặp phải ở trong thế giới tiểu thuyết, làm cho toàn bộ trung tâm hệ thống đối với hoàn cảnh của Sở Hạ hết sức thông cảm, trong đó tổ trưởng Tổ Cứu Vớt Thế Giới đặc biệt áy náy, bắt đầu cùng các tổ trưởng khác bàn bạc xem có thể nghĩ ra cách giải quyết nào không để có thể giúp cho Sở Hạ.

Sở Hạ hoàn toàn không biết gì, cậu sau khi vận động với Bạch Ngạn thì hoàn toàn mệt mỏi, cuối cùng là Bạch Ngạn phải ôm cậu đi tắm rửa. Sở Hạ thật sự rất mệt cho nên ngủ luôn trong bồn tắm, Bạch Ngạn đợi một hồi lâu cũng không thấy cậu đi ra, liền đẩy cửa đi vào liếc mắt nhìn, thấy đầu cậu từng chút từng chút gục xuống sắp đưa toàn bộ đầu vào trong bồn tắm.

Bạch Ngạn chỉ đành phải ôm cậu từ trong bồn tắm ra, Sở Hạ hé mắt nhìn thấy là Bạch Ngạn liền ngáp một cái rồi yên tâm ngủ tiếp.

Bạch Ngạn cầm khăn lông đến lau sạch sẽ nước trên người Sở Hạ, chẳng qua là làm được một nửa, động tác có chút cứng đờ, mình đã bao giờ phải phục vụ người khác như vậy? Sở Hạ hừ một tiếng, lẩm bẩm hai tiếng không rõ, Bạch Ngạn không có nghe rõ, nhưng mà cuối cùng vẫn là phục vụ người này nghỉ ngơi.

Anh nhớ đến mỗi lần lúc ăn cơm Sở Hạ gọi mình là lão Bạch, hiện tại cậu chẳng phải là đã thăng cấp trở thành lão Lý rồi.

Bạch Ngạn tắt đèn trong phòng, hai người nằm cùng nhau, hô hấp đan vào nhau sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, hương thơm dẫn dụ hai người tiến vào giấc mơ đẹp.

Ngày hôm sau Sở Hạ tỉnh dậy, hệ thống nói cho cậu về việc quản lý tới kiểm tra, cậu cũng không để ở trong lòng, nên làm gì thì làm đó.

Thư ký Trần cảm thấy trong khoảng thời gian này Bạch tiên sinh có chút không giống trước đó, nhưng nếu là để cho anh ta nói rõ chỗ nào không giống thì trong lúc nhất thời anh ta cũng không nói rõ được. Nhưng mà có thể nhìn ra dễ dàng là tâm trạng của ông chủ Bạch là so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.

Trước khi Sở Hạ tham gia chương trình giải trí, đem những gì cụ Bạch lúc trước đã tặng cho cậu và di vật của cha mẹ Bạch Ngạn cất vào trong thùng lại nhờ hệ thống sửa sang lại một lần rồi mới đưa toàn bộ đến chỗ Bạch Ngạn.