Bạch Nhất Cảnh nhìn hình chụp mà Sở Hạ gửi tới, đầu óc có chút mơ hồ, cậu ta gãi gãi đầu tóc mình hôm nay mới vừa uốn xong, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, đây là Lý Liên Tinh đang cùng mình tú ân ái sao? Nhìn cũng không giống.
Cuối cùng Bạch Nhất Cảnh gửi cho Sở Hạ một biểu tượng cảm xúc người bệnh thần kinh.
Sở Hạ không nhịn được cùng Bạch Nhất Cảnh đấu nửa ngày, đến khi nguyên liệu nấu ăn được đưa đến, cậu gõ cửa phòng nhìn Bạch Ngạn hỏi: "Anh Bạch, không biết tôi có nhận được tiền công hay không?"
Bạch Ngạn ngẩng đầu lên nhìn Sở Hạ, sau đó mở miệng nghiêm túc hỏi cậu: "Lý Liên Tinh, cậu bị đóng băng? Hay là vi phạm hợp đồng phải bồi thường tiền?"
"Tôi đang kiếm tiền rất tốt sao anh nguyền rủa tôi." Sở Hạ hơi có chút oan ức hỏi Bạch Ngạn.
"Vậy sao bây giờ cậu lại trở nên keo kiệt như vậy?"
Sở Hạ suy nghĩ Bạch Ngạn vậy mà không biết xấu hổ còn hỏi mình, bao tiền lì xì ba mươi tám đồng tiền của anh nhìn cũng không hào phóng hơn mình bao nhiêu.
"Haizz…" Sở Hạ thở dài liên tiếp: "Trò chơi hại người, hại người không nhẹ."
Bạch Ngạn: "…"
Anh hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu?"
Sở Hạ vốn muốn nói anh nhìn rồi cho như thế nào cũng được, chỉ là vừa nghĩ đến bao tiền lì xì lúc nãy lại ủ rũ. Cũng không dám đòi hỏi quá nhiều, chỉ hỏi: "Một trăm được không?"
Bạch Ngạn nhìn thấy vậy có chút buồn cười, điệu bộ của Sở Hạ lúc này ai không biết còn tưởng rằng cậu là tới hỏi mình muốn một triệu.
Bạch Ngạn suy nghĩ một chút rồi nói với Sở Hạ: "Một trăm có hơi nhiều."
Sở Hạ hít sâu một hơi, cậu bây giờ rất muốn hỏi Bạch Ngạn, công ty của anh có phải muốn phá sản rồi hay không? Nhưng vì một trăm đồng tiền, lời nói ra đến khóe miệng lại nuốt trở về.
"Tám mươi, không thể ít hơn nữa." Sở Hạ vừa nói vừa một bên oán thầm, người này là Grandet* đi, sao có thể keo kiệt đến mức này!
*Grandet: Tác phẩm kinh điển nổi tiếng: “Eugenie Grandet" là một kiệt tác của sự đơn giản và tinh tế. Cảnh sát già Grandet trở thành người giàu nhất thành phố Somo nhờ tích trữ và đầu cơ. Anh ta xấu tính và keo kiệt, coi tiền lên trên tất cả mọi thứ,không ngần ngại cưỡng bức đứa cháu trai đã tự tử vì cha mình phá sản. Người vợ đã bảo vệ con gái của mình. Mọi thú vui của ông đều tập trung vào việc tích lũy tài sản, khi chết đi ông để lại một đồ đạc khổng lồ, nhưng nó chẳng giúp ích được gì cho số phận của con gái ông. Tác phẩm đã dựng nên hình tượng cụ Grandet, một người keo kiệt điển hình, đồng thời bóc trần sâu sắc mối quan hệ thuần túy tiền bạc trong gia đình tư sản.
Bạch tiên sinh: cách gọi người nam lớn tuổi hơn mình một cách lịch sự trang trọng, ở đây Sở Hạ gọi khi cần Bạch Ngạn giúp điều gìBạch Ngạn thật ra thì cũng không để ý chút tiền đó, đừng nói là một trăm, mấy triệu đối với anh mà nói thật ra thì cũng không có cái gì khác nhau, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Sở Hạ, anh lại rất muốn trêu chọc cậu một chút.
Bạch Ngạn nói: "Sáu mươi."
Sở Hạ thở ra một cái, đối với vị nhân vật phản diện tiên sinh này là vạn phần chịu phục, cậu không biết phải làm sao đành gật đầu nói: "Được được được, sáu mươi thì sáu mươi, đưa tiền đưa tiền."
Bạch Ngạn còn tưởng rằng cậu sẽ cùng mình trả giá một đoạn thời gian, thấy cậu dễ dàng đáp ứng như vậy, ngược lại thấy mơ hồ có chút thất vọng, anh cầm lấy điện thoại ra, gửi qua cho Sở Hạ một bao tiền lì xì.
Sở Hạ nhận bao tiền lì xì, phát hiện lại là hai trăm, ánh mắt một chút liền sáng lên, nói một câu cám ơn anh Bạch, vui vẻ xoay người xuống lầu, chuẩn bị thể hiện thật tốt tài năng cho Bạch Ngạn thấy.
Nhìn cậu đi rồi, Bạch Ngạn giơ tay lên nắn vuốt sống mũi của mình, trong mắt có chút nghi ngờ, mình có thể cùng cậu ở chung hòa hợp như vậy được, thật đúng là gặp quỷ.
Sở Hạ ngồi ở trên ghế trong phòng bếp, từ chỗ hệ thống lấy ra một số ký ức của Bạch Ngạn, xem đi xem lại đem mỗi một bước đều thuộc lòng mới bắt đầu nấu, chẳng qua là trước khi nấu xong, có trong nháy mắt, Sở Hạ muốn cho vào trong nồi thêm chút cái gì để cho anh ăn nghiện rồi, sau này trừ mình ra ai làm cơm anh cũng không ăn được.