Sở Hạ cũng không để ý nhiều, cậu cảm thấy có hơi nóng nên cầm tờ giấy quạt cho bớt nóng rồi hỏi Bạch Ngạn: "Làm diễn viên hài có kiếm được nhiều tiền không?"
Bạch Ngạn nói với cậu bằng giọng lạnh nhạt: "Diễn viên hài có thể kiếm tiền hay không thì tôi không biết, nhưng còn cậu cứ lười mãi như vậy thì nhất định là không thể kiếm được tiền."
Sở Hạ rên lên một tiếng, cũng thật là quá đáng, rõ ràng là lúc ở trong trung tâm hệ thống, những người quản lý vì mời chào cậu vào mà liên tục nói với cậu là xem như tới nghỉ phép.
Làm gì có kiểu nghỉ phép như vậy?
Cậu nhìn đèn thủy tinh treo trên đầu nói: “Tôi nghe nói khi tiểu bạch kiểm* được người khác bao nuôi, mỗi ngày chỉ cần nằm là có thể kiếm tiền, nơi nào có thể tìm được một công việc tốt như vậy?"
*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/ thư sinh nhã nhặn/ rói gà không chặt (thường mang ý nghĩa châm chọc), công tử bột…Trong giọng nói Sở Hạ mang theo tràn đầy khao khát.
Nhưng mà rất nhanh cậu liền nhận ra được những lời này của mình không nên nói với Bạch Ngạn, liền mất bò mới lo làm chuồng lập tức bổ sung một câu: "Nhưng tôi khẳng định không thể làm loại người không làm mà đòi hưởng lợi được, tôi đối với cuộc đời của mình vẫn rất có mục tiêu để theo đuổi."
"Vậy sao?"
Mấy ngày nay, Bạch Ngạn đã thấy rõ ràng phong cách làm việc của Sở Hạ, nếu không phải cậu đã cùng mình kết hôn rồi, lấy tính cách của cậu bây giờ, thật đúng là sẽ tìm một hộp đêm đi làm thiếu gia, sau đó gặp được người có tiền, chỉ nằm là có thể kiếm tiền.
Bạch Ngạn hơi nheo mắt lại nhìn Sở Hạ, nhưng không nói gì.
"Đúng vậy, đúng vậy." Sở Hạ gật đầu liên tục, phía sau thật giống như có một luồng gió lạnh thổi qua, lạnh căm căm, trực giác nếu cậu còn tiếp tục đề tài này nữa có thể sẽ có chuyện không tốt xảy ra, liền nói sang chuyện khác, hỏi Bạch Ngạn: "Vậy tối nay anh muốn ăn gì?"
Bạch Ngạn nói: "Làm một bát mỳ trứng đi."
"Anh muốn ăn mỳ với gì?"
"Thịt băm cà tím với cà chua trứng gà."
Sở Hạ sửng sốt một chút, không chỉ là bởi vì trước đây lúc cậu hỏi như vậy Bạch Ngạn đều không có trả lời cậu, mà là bởi vì món này giống như là mẹ Bạch Ngạn trước khi qua đời thường xuyên làm cho anh ăn.
"Biết rồi." Sở Hạ trả lời, cầm điện thoại di động lên đang muốn mở ra phần mềm đặt mua nguyên liệu nấu ăn, chẳng qua là làm được một nửa thời điểm cậu đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu đối với Bạch Ngạn nói: "Cái đó... Anh cho tôi tiền mua thức ăn với.”
Bạch Ngạn vẻ mặt có chút im lặng, anh cũng không nghĩ đến Sở Hạ lại có thể keo kiệt đến trình độ này, anh hỏi Sở Hạ: "Bao nhiêu tiền?"
Sở Hạ một chút cũng không khách sáo: "Hai quả cà tím, nửa cân thịt heo, còn có hai trái cà chua, trứng gà không cần mua ở nhà có, tổng cộng là ba mươi 37,2 tệ. Tôi làm tròn lên cho anh, anh trả 37 tệ là được."
Mặc dù ngoài miệng Sở Hạ nói như vậy nhưng là trong lòng lại cảm thấy Bạch Ngạn là người lợi hại như vật, ra tay nhất định rộng rãi, không thể nào cùng cậu so đo như vậy một lông hai mao tiền, nếu như anh cho mình ít hơn ba con số, chẳng phải là anh không biết xấu hổ, mất mặt ở trong vòng lăn lộn sao?
Bạch Ngạn cầm lấy điện thoại ra, ở trên wechat gửi cho Sở Hạ một bao tiền lì xì, Sở Hạ mở ra nhìn một cái, tất cả là ba mươi tám khối.
Thật là cám ơn a, nhiều hơn tám mao tiền đâu! Thật muốn chụp hình lại cho các bạn bè của Bạch Ngạn nhìn một chút.
Sở Hạ nhìn vòng bạn bè của Bạch Ngạn, phát hiện Bạch Ngạn hình như là không có bạn, người duy nhất có thể ở chỗ anh lấy được mấy phần sắc mặt tốt hình như cũng chỉ có một mình Bạch Nhất Cảnh.
Sở Hạ nhúc nhích một chút ngón tay, chụp hình lại gửi cho Bạch Nhất Cảnh xem thật kỹ một chút.