Chương 32

Sở Hạ hừ một tiếng rất lấy lệ nói: "Anh nói cái gì thì chính là cái đó."

Bạch Ngạn bị cậu chặn lời một hồi nên mím môi đứng thẳng người cúi đầu nhìn chàng trai trên giường.

Đợi đến tối, sau khi ăn xong Sở Hạ tự giác đến phòng ngủ của Bạch Ngạn, khi Bạch Ngạn từ phòng tắm đi ra kinh ngạc khi thấy cậu đang nằm trên giường.

Bạch Ngạn nằm xuống giường mặc kệ có người đang ngủ bên cạnh mình sau đó liền tắt đèn đi ngủ.

“Bây giờ anh đi ngủ à?” Sở Hạ kéo áo ngủ trên người Bạch Ngạn

“Không phải chúng ta nên tập thể dục trước khi đi ngủ sao?”

Bạch Ngạn giống như đã ngủ say, Sở Hạ giả vờ thở dài hỏi Bạch Ngạn: "Ngày hôm qua cũng đã ngủ cùng nhau? Có gì mà ngại ngùng chứ!"

Có lẽ tối hôm qua hai người đã giao lưu đến nửa đêm, thấy Bạch Ngạn vẫn không để ý tới mình Sở Hạ ra tay càng không thành thật.

Trong bóng tối, sắc mặt của Bạch Ngạn âm trầm đến mức gần như chảy nước, Anh chưa bao giờ muốn cùng người khác làm loại chuyện này, cảm thấy bẩn thỉu xấu xa, ham muốn đối với anh có thể có mà cũng có thể không về mặt kiểm soát thì nghiêm khắc hơn thánh nhân.

Tại sao?

Mọi người đến thế giới này không phải để đau khổ, anh ấy có thể có một cuộc sống dễ dàng hơn, tại sao anh ấy phải khó khăn với bản thân mình như vậy?

Sở Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhất cử nhất động hiện tại của Bạch Ngạn đều có chút gì đó liên quan đến thời thơ ấu của anh ấy, cậu ấy khi còn nhỏ đã từng trải qua một khoảng thời gian rất tồi tệ ở nhà họ Bạch đã qua, hiện tại Bạch Ngạn không còn là Bạch Ngạn yếu đuối và kém cỏi của quá khứ.

Mặc dù lúc này Bạch Ngạn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Sở Hạ, nhưng có lẽ anh biết rằng trong mắt cậu nhất định là tràn đầy tình cảm.

Trước đây Lý Liên Tinh sẽ không bao giờ biểu hiện như vậy với anh.

Sở Hạ nhớ tới những gì cậu đã thấy về quá khứ của Bạch Ngạn không khỏi có chút bực mình, nhất thời không có tâm tình đánh nhau với Bạch Ngạn, cậu thu tay về chuẩn bị đi ngủ.

Kết quả là Bạch Ngạn bỏ cuộc.

Mùi vị thực cốt của đêm qua dần dần nổi lên, có lẽ cậu nói đúng, thứ anh muốn nên nắm trong tay không có gì phải kiềm chế.

Bạch Ngạn nắm lấy tay Sở Hạ kéo cậu vào lòng.

Ít nhất vào lúc này, anh thật sự muốn hoàn toàn tan cậu vào trong cơ thể mình.

Trong những đêm tiếp theo, cuộc sống về đêm của Sở Hạ và Bạch Ngạn trở nên hài hòa hơn rất nhiều, ban ngày Sở Hạ xem chương trình tạp kỹ trong phòng ngủ, hoặc nghiên cứu các món ăn mới trong bếp.

Trong khi ăn, Bạch Ngạn ngẩng đầu nhìn Sở Hạ nói với cậu: "Nếu cậu tiếp tục ăn như vậy mà không tập thể dục, khi cậu soi gương sẽ thấy mình không đẹp."

Sở Hạ: "..."

Người này thật phiền phức!

Sở Hạ không quan tâm đến Bạch Ngạn, cậu bỏ phần thịt chân giò béo ngậy vào bát của mình vui vẻ ăn.

Sau khi ăn xong, cậu thả mình trên sô pha không quan tâm chút nào nếu cứ tiếp tục như thế này thì không thể ở trong vòng luẩn quẩn này đi ra.

Bạch Ngạn bước đến sô pha, trầm mặc nhìn Sở Hạ nhẹ giọng nói: "Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ phải chuyển nghề trở thành diễn viên hài."