Chương 31

Sau khi Bạch Ngạn xử lý xong đống hồ sơ do trợ lý gửi cho, ngay khi trở về phòng ngủ anh nhìn thấy Sở Hạ đang chiếm lấy ổ của anh, không chút cố kị nào nằm trên giường của anh. Huyệt thái dương Bạch Ngạn nhịn không được giật giật, tự hỏi không biết trong khoảng thời gian này tính khí của anh đã tốt quá hay không, mới có thể để Sở Hạ không kiêng kị chút nào mà trèo lên.

Anh nên dạy cho cậu một bài học và cho cậu biết anh là ai.

“Cậu ở đây làm gì?” Bạch Ngạn thấp giọng hỏi Sở Hạ.

Sở Hạ dường như không ý thức được nguy hiểm sắp đến, cậu lấy quyển tạp chí đang che trên mặt xuống đối với Bạch Ngạn nở nụ cười, nói: "Thứ ba tuần sau tôi sẽ rời đi, anh không muốn nói chuyện với tôi thêm một chút sao?"

"Tôi không muốn." Bạch Ngạn dừng lại sau đó nói thêm: "Tôi không có bất cứ điều gì để nói với cậu."

"Tối hôm qua chúng ta không phải rất tốt sao?"

Khi Sở Hạ nhắc đến chuyện tối hôm qua, thái dương của Bạch Ngạn càng giật mạnh hơn, anh nói: "Tối hôm qua tôi say."

“Một người thật sự say rượu sẽ không có quan hệ với người khác trên giường,” Sở Hạ nói đến đây trầm mặc một lúc lâu mới nhìn thẳng Bạch Ngạn đang càng ngày càng gần mình, giống như là thất thần, cậu nói với Bạch Ngạn, "Anh không nên như thế."

Bạch Ngạn cũng bị cậu làm cho tức cười , anh bước đến bên giường cúi người xuống giơ tay nhéo cằm Sở Hạ, hỏi cậu: "Cậu nghĩ tôi nên làm gì?"

Cậu tránh đi ánh mắt của Bạch Ngạn, rũ mắt xuống chậm rãi nói: "Anh nên đạt được thứ anh muốn, cũng không cần tự kiềm chế bản thân."

Bạch Ngạn không có phản ứng nhưng hệ thống đã vội vàng, chàng trai tốt, đây quả thực là phong cách mà nhân vật phản diện nên có, nhưng khi tổ trưởng Sở nói điều này anh nên nhớ nhiệm vụ của mình là xoa dịu nhân vật phản diện và ngăn anh ta báo thù? Làm như nào tôi cũng thấy cậu đang đổ thêm dầu vào lửa!

Hiện tại Bạch Ngạn muốn không phải là Bạch Nhất Cảnh sao? Nếu theo như những gì Sở Hạ nói, Bạch Ngạn lẽ ra đã cướp được Bạch Nhất Cảnh.

Nhưng có vẻ như... Cũng đúng?

Nếu Bạch Ngạn có được Bạch Nhất Cảnh theo cách này, anh ta sẽ từ bỏ việc báo thù?

Bạch Ngạn nhìn khuôn mặt ưa nhìn trước mặt, đôi mắt nâu nhạt phản chiếu dáng người không rõ, Bạch Ngạn đột nhiên bật cười thả bàn tay vừa đặt trên cằm Sở Hạ ra, vỗ nhẹ lên mặt cậu lạnh lùng nói: "Đừng dùng suy nghĩ của cậu để suy đoán tôi."