“Kha Kha, ăn chút gì đi. Mẹ làm món trứng lòng đào con thích nhất. Lát nữa không biết bao giờ mới được ăn cơm đấy.”
Hoàng Tú Anh dịu dàng đỡ con gái dựa vào vai mình, kiên nhẫn đút từng muỗng.
Mạc Kha cố nuốt xuống miếng trứng ngậy béo mà tanh, toàn thân không chút sức lực.
Nghe người phụ nữ xa lạ kia nói là mẹ cô, phản ứng đầu tiên của cô là: chắc mình bị đập đến hồ đồ rồi. Cô vốn mồ côi, sao lại có mẹ?
Trong đầu lướt qua đủ loại khả năng, nhưng ngay cả mở miệng nói cũng chẳng còn sức.
“Kha Kha, con đừng trách mẹ. Mẹ cũng muốn giữ con ở bên cả đời, nhưng thế sự không cho phép.
Nhà họ Phan mẹ đã dò hỏi kỹ, họ có nhiều con trai, sau này cháu chắt chẳng thiếu. Con gả cho con cả Tư Dương, phía dưới còn có em trai em gái phải kính trọng con.
Con không chịu áp lực sinh con, hồi môn mẹ chuẩn bị đầy đủ, bản thân con lại có công việc. Mẹ tin chắc con sẽ ổn.
Ba mẹ vẫn còn, sau này chi tiêu cả đời của con vẫn do chúng ta lo, nhà họ cũng sẽ không nói gì.”
Hoàng Tú Anh vừa vuốt tóc con vừa thủ thỉ. Dù đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần, bà vẫn lo con gái nghĩ quẩn.
Mạc Kha lơ mơ nghe những lời ấy, nào là cưới gả, nào là hồi môn. Cô nghĩ, chắc chắn mình đang mơ.
Bỗng bên ngoài có tiếng hô vang:
“Mau mau, hai chú rể đều đến rồi!”
Lập tức hai đầu ngõ náo loạn, người chen người, cả khu tập thể và cả dân xung quanh đều kéo đến xem.
Hai nhà Mạc, Trương cùng nhau rải tiền mừng dọc đường, ai cũng muốn làm lễ cưới của con gái mình thật hoành tráng.
Ngõ vốn hẹp, đoàn người theo chú rể chen chúc đi vào, cực kỳ náo nhiệt.
Cả hai cô dâu đều được phủ khăn đỏ. Nhà họ Mạc biết con gái sức khỏe kém nên không dám làm ầm ĩ. Nhà họ Trương cũng dè dặt, bởi chú rể hôm nay sắc mặt vốn đã không tốt.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi đến đầu ngõ, bất ngờ mấy đứa trẻ con chạy ra tranh giành tiền rải, chen lấn hỗn loạn.
Mạc Kha cảm thấy mình bị ai xô mạnh, loạng choạng suýt ngã, may mà được đỡ lại.
Hai cô dâu, một người bước lên xe hơi, một người ngồi xe đạp, rồi cùng lúc rời đi theo hai hướng khác nhau.
Đúng lúc Mạc Kha cảm giác mình sắp phát điên, thần hồn bay tán loạn, thì mọi thứ bỗng ngừng lại. Sau đó, tiếng pháo, tiếng ồn ào lại ập vào tai, khiến cô choáng váng, trời đất quay cuồng.
Qua tấm khăn voan đỏ phủ kín, trước mắt chỉ là một mảng mờ mịt. Cho dù có ngốc đến đâu, Mạc Kha cũng biết có gì đó không ổn.
Đây là hiện trường một đám cưới sao? Trong đầu cô thoáng hiện ra rất nhiều hình ảnh, nhưng thế nào cũng không ghép được thành một mạch.
“Cô dâu vào cửa rồi!”
Bên dưới khăn voan, Mạc Kha chẳng thấy gì. Cô bị người ta dìu đi, cả thân thể cứng đờ, hành động như một con rối máy móc.
Đến khi cảm giác sắp ngất, cô mới được đỡ ngồi xuống mép giường.
Bên ngoài ban nãy còn đông nghịt người, nhưng vào phòng rồi thì yên tĩnh hẳn. Khi nghe thấy tiếng “cạch” khóa cửa, Mạc Kha không chống đỡ nổi nữa, lập tức ngất lịm.
Trong cơn mê man, vô số hình ảnh kỳ lạ ào ạt chen vào đầu cô.