Mạnh Lệnh Trung vừa đến gần, mấy người bên bộ phận vận chuyển đang gọi món liền xúm lại.
"Tao thiếu của mày bữa cơm đó à? Lão tử đây tiền đầy túi, hai hôm nay mới vừa cưới vợ xong, trong tay đang rủng rỉnh đây này."
Mạnh Lệnh Trung đẩy người đang bá vai mình ra, ra vẻ không coi ai ra gì.
"Ồ, bọn em quên mất, anh Trung kết hôn rồi. Kết hôn rồi có mùi vị gì, chị dâu có xinh không anh?" Mấy người nhắc đến chuyện này với vẻ mặt mờ ám.
"Vợ của lão tử trông thế nào thì liên quan quái gì đến chúng mày?" Ánh mắt Mạnh Lệnh Trung lạnh đi một phần, mọi người thấy anh không vui, ai nấy đều phải cười làm lành.
Bọn họ quá rõ tính tình của Mạnh Lệnh Trung, nóng nảy, dễ nổi cáu, lại còn bốc đồng không có não.
"Đùa thôi mà anh Trung, chúc mừng anh nhé!"
Là đàn ông thì chẳng ai thích lấy vợ mình ra làm trò đùa, huống chi là tên công tử bột này, được người ta nịnh nọt quen rồi, tính khí cao ngạo lắm.
"Nếu chúng mày đã nói chúc mừng, thì bữa cơm hôm nay của mấy anh em, tao mời. Mỗi người một phần bánh nướng thịt dê."
Mạnh Lệnh Trung được dỗ dành một phen, tâm trạng rõ ràng tốt lên không ít. Anh gọi đồ ăn cho mấy người bên kia, mọi người lập tức càng lớn tiếng tung hô: "Anh Trung, nghĩa khí!"
Mạnh Lệnh Trung ngồi xuống cùng những người đó, nghĩ đến tình hình hàng hóa khan hiếm gần đây ở các nơi, anh bất động thanh sắc hỏi han về tình hình của các nhà xưởng.
Cũng giống như Mạc Kha, những mối quan hệ xã giao giả tạo này, cả hai người đều rất thành thạo.
Bên này, Mạc Kha ở Cục Văn Hóa một ngày, cũng đã có cái nhìn đại khái về những người đồng nghiệp này.
Không có ai là kẻ xấu xa, nhưng ai cũng có những tính toán nhỏ nhặt của riêng mình.
Mọi người đều có "bát cơm sắt", cho nên áp lực cạnh tranh không lớn. Một ngày trôi qua, Mạc Kha cảm thấy cũng khá thoải mái.
"Tan làm rồi, Mạc Kha, chúng ta cùng đi xe điện về nhà nhé?" Ngô Vân San, người cả buổi sáng hôm nay không ngừng hỏi han về tình hình nhà chồng của cô, cười tươi bước đến kéo tay Mạc Kha.
"Tôi đi xe đạp đến đây." Cũng may là nguyên chủ chưa bao giờ nói về chuyện nhà mình, càng không mời họ đến dự đám cưới.
Mọi người chỉ biết cô sắp kết hôn, ngoài ra không biết gì khác, nếu không thì chuyện tráo dâu này lại có thêm đề tài cho người khác bàn tán.
Trong sách, những người này đều là nhân vật không quan trọng, càng không được nhắc đến, trong trí nhớ của Mạc Kha, những người này cũng bị xem nhẹ như vậy.
"Vậy bọn tớ đi trước nhé." Ngô Vân San cũng chỉ khách sáo một chút, nghe nói cô đi xe đạp đến, lúc này mới cùng những người khác đi ra cửa.
"Mọi người có thấy hôm nay Mạc Kha là lạ không? Buổi sáng làm tôi sợ hết hồn. Trước kia tính tình hiền như cừu, xem ra đều là giả vờ cả."
"Thỏ bị dồn vào đường cùng còn cắn người nữa là. Sao các cậu không nghĩ xem có phải là chính mình đã làm quá đáng rồi không? Dồn người ta đến mức nổi điên lên, người ta chẳng nhẽ không được phép làm ầm lên à?"
"Tạm thời không cần." Mạnh Lệnh Trung thấy ánh mắt kinh ngạc của họ, lại nói thêm một câu: "Trong nhà vẫn còn chất đống đồ đạc, nếu tôi không ở nhà, mẹ tôi nổi giận lên chắc chắn sẽ ném hết đi cho xem."Mạnh Lệnh Trung nói xong mới nhận ra, vì cớ gì anh lại phải giải thích nhỉ? Anh vốn chỉ định đối phó cho xong với ba mẹ, sau này không làm khó cô gái nhỏ kia.
Nhưng lúc này lại đi giải thích với mấy người họ, cứ như thể trong lòng anh đang có điều gì đó vậy.
"Các cậu đi tìm cho ra tên phản bội trước đi. Đợi lô hàng kia về đến nơi, chỗ này phải dọn dẹp cho sạch sẽ. Với lại, tìm người đi điều tra một chút về nhà họ Phan ở khu tập thể mỏ than."
Mạnh Lệnh Trung nghĩ đến biểu hiện của gã họ Phan ngày hôm qua, từ đầu đến cuối đều ra vẻ ta đây cao cao tại thượng.
Chỉ là gia đình của một công nhân viên chức quèn ở khu mỏ, hắn lấy đâu ra tự tin vậy?