Chương 23: Anh không phải người đơn giản

Anh luôn cảm thấy cấp trên đang thực thi một cuộc cải cách nào đó, gần đây những món hàng lớn không hiểu sao lại rất được săn đón.

Anh nghĩ đến lô đồ điện gia dụng mà mình đã gom được, có một dự cảm, chuyện này chắc chắn đã bị người ta để ý tới.

"Anh Trung, ngày anh kết hôn tụi em không đến được, đây là chút lòng thành của mấy đứa em."

Bên kia, Triệu Thành Trạch và mấy người khác đẩy qua đẩy lại, cuối cùng mới ngượng ngùng bước lên đưa ra một cái bao lì xì.

Họ có được ngày hôm nay đều là nhờ anh Trung giúp đỡ.

"Cất đi, người khác không biết, chẳng lẽ các cậu cũng không biết sao? Tôi cưới vợ chỉ là để đối phó với gia đình. Tôi đồng ý chuyện này là vì cô ấy đến từ khu tập thể của khu mỏ."

Mạnh Lệnh Trung chưa bao giờ là một người tốt. Ngay từ đầu, anh đồng ý cưới cô gái nhà họ Trương, chưa bao giờ là vì cô ta "mắn đẻ".

Thứ coi trọng hơn chính là việc cô ta đến từ khu tập thể của khu mỏ.

So với việc phải đấu trí đấu dũng với đám đội viên trong đại đội đó, anh càng muốn hợp pháp hóa mọi chuyện.

Anh có thể cảm nhận được chính sách hiện tại ngày càng nới lỏng, chợ đen trước kia đã trở thành khu chợ, các loại quán ăn vặt mọc lên như nấm sau mưa.

Gần đây, trong tỉnh còn mở một vài cửa hàng quần áo, mọi người tiếp nhận những thứ mới mẻ rất nhanh, cửa hàng bách hóa cũng đã chịu không ít tác động.

Vậy còn nhà máy thì sao? Những nhà máy quốc doanh mà mọi người đều ao ước, sau này có thể sẽ bị những nhà máy tư nhân thay thế không?

Anh phải tính toán cho tương lai, cái "bát cơm sắt" ở nhà máy thép sau này cũng không biết sẽ ra sao.

Mạnh Lệnh Trung đã chuẩn bị sẵn hai phương án. Nhà máy thép và khu mỏ.

Khi xí nghiệp quốc doanh ở khu mỏ được tư nhân hóa, anh cũng muốn có cơ hội chen một chân vào.

Người ngoài rất khó trà trộn vào khu mỏ, luôn phải có một thân phận thích hợp, và thân phận con rể của khu tập thể mỏ than này của anh không tồi chút nào.

Anh có thể hợp tác với nhà họ Trương, sau này bất kể thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ cô gái nhà họ Trương cả đời.

Chỉ là không ngờ giữa chừng lại xảy ra sự cố.

"Anh Trung, bất kể thế nào thì anh cũng đã thật sự kết hôn rồi. Tụi em bên ngoài không có giao thiệp gì với anh, món quà này không thể đưa thẳng được, nhưng nói gì thì nói anh cũng phải nhận. Đây là một chút tấm lòng của anh em."

"Dù sao thì anh cũng đã cưới người ta rồi, anh lại không có ý định cưới người thứ hai, vậy thì cô ấy chính là chị dâu của tụi em." Vài người nhìn nhau, họ cũng biết anh Trung không muốn cưới vợ.

Anh luôn nói, khi mọi thứ chưa ổn định mà cưới vợ là vô trách nhiệm với người ta. Nhưng họ lại cảm thấy, đời người làm gì có nhiều quy tắc như vậy, đi một bước tính một bước thôi.

"Được rồi, tấm lòng tôi nhận, các cậu tự giữ tiền mà cưới vợ đi. Đặc biệt là cậu đấy Mã Húc, em gái cậu còn trông cậy vào cậu đấy." Mạnh Lệnh Trung nhét tiền lại.

Kết hôn đối với người khác là một chuyện vui, nhưng đối với Mạnh Lệnh Trung lại là một chuyện phiền phức.

Nghĩ đến việc trong nhà tự dưng có thêm một người, lại còn là một người bị tráo đổi, một người anh không hề có sự chuẩn bị, Mạnh Lệnh Trung không biết đây là tốt hay xấu.

Còn có ba mẹ, lần này có thể ép anh kết hôn, lần sau sẽ ép anh sinh con. Mạnh Lệnh Trung nghĩ đến đây, sắc mặt hơi cứng lại.

Mã Húc và mấy người kia biết anh Trung không muốn nhận tiền, cuối cùng cũng không miễn cưỡng nữa.

"Vậy anh Trung, căn phòng bên này có cần tụi em dọn dẹp giúp anh không?" Hai ngày trước, anh Trung đã nhờ họ dọn dẹp nhà cửa, sao hôm nay lại không nhắc đến nữa?

Tạm thời không cần." Mạnh Lệnh Trung thấy ánh mắt kinh ngạc của họ, lại nói thêm một câu: "Trong nhà vẫn còn chất đống đồ đạc, nếu tôi không ở nhà, mẹ tôi nổi giận lên chắc chắn sẽ ném hết đi cho xem."