Chương 22

Con người anh rất thực tế, yêu tiền, yêu bản thân mình, anh lại càng không thích những công việc bị ràng buộc.

Hợp lý, hợp pháp, hợp tình, anh làm ăn có nguyên tắc. Anh biết rất rõ, có tiền thật sự có thể sai khiến cả ma quỷ.

"Cứ tiếp tục thế này cũng không được đâu anh. Lần này những thứ đào được quá bắt mắt, e là khó mà ém được những người đó."

Mã Húc từ nhỏ đã quen sống cảnh nghèo khổ, cậu ta hiểu rõ nhất suy nghĩ của những người đó.

Anh Trung bây giờ có thể trấn áp được họ là vì những kẻ cầm đầu biết hiện tại vẫn phải dựa dẫm vào anh Trung.

Nhưng đồ vật ngày càng nhiều, những người đó sao có thể không đỏ mắt được chứ?

Thường xuyên gây rối, chẳng phải là muốn khıêυ khí©h, thử xem giới hạn của anh Trung ở đâu sao?

Cũng may anh Trung không giống những người mà cấp trên cử đến trước kia, địa vị của nhà họ Mạnh ở đây cũng khác.

Họ dám gây sự với những người đó, chứ không dám gây sự với Mạnh Lệnh Trung.

"Gần đây nhiều chuyện quá, tôi lại mới kết hôn. Chờ lô hàng đó bán đi xong, tôi cũng nên nghỉ ngơi một thời gian."

Mạnh Lệnh Trung nói với giọng cà lơ phất phơ, nhưng Mã Húc và mấy người kia đều hiểu, anh Trung không có ý định nhúng tay vào nữa.

Đúng vậy, thay vì hết lần này đến lần khác trấn áp, không bằng cứ mặc kệ không hỏi, để cho họ hiểu rằng không có anh Trung, họ chẳng là gì cả, đến tư cách đỏ mắt cũng không có.

Nếu không có anh Trung, núi vẫn ở đó, xem họ đào quặng kiểu gì.

Không có quan hệ, không có nhân tài, không có kênh tiêu thụ, chỉ biết bán sức lao động, xem họ có thể kiếm được cái gì.

Nói nhiều không bằng cứ để họ nếm mùi một lần cho nhớ đời, nếu không sau này cứ hết lần này đến lần khác gây sự thì phiền phức lắm.

"Đúng vậy, nên cho họ nhớ đời một lần. À phải rồi, anh Trung, bên cửa hàng bách hóa nói xe đạp không đủ bán, hỏi xem bên mình có hàng không."

Khác với Mã Húc, Trần Minh Hạo và Triệu Thành Trạch chủ yếu hoạt động ở khu vực thành phố.

Một người phụ trách mảng tối, một người phụ trách các kênh công khai như cửa hàng bách hóa. Cả hai đều có công việc chính thức ở nhà máy.

Chỉ là, công việc đó cũng chỉ là một cái mác, rất là nhàn hạ. Ai có thể ngờ được sau lưng họ lại đi theo Mạnh Lệnh Trung, một tên côn đồ ăn chơi lêu lổng, mà lại bày ra một sạp hàng lớn như vậy chứ?

"Nói dối, chẳng phải chúng ta vừa mới xem sao, vội đòi hàng?"

Triệu Thành Trạch nghĩ đến hôm họ đến cửa hàng bách hóa, người bán hàng rõ ràng đã nói trong kho vẫn còn vài chiếc, sao mới hai ngày đã bán hết sạch được?

Mạnh Lệnh Trung thấy vậy thì lên tiếng:

"Họ đã dám đề xuất thì chắc chắn không sợ chúng ta cử người đi điều tra, điều đó chứng tỏ họ biết rõ bên chúng ta có hàng."

"Xem kỹ vào, chắc chắn có người dưới tay mình không sạch sẽ, loại phản đồ này không thể giữ lại."

"Mẹ kiếp, bảo sao mà lại trùng hợp như vậy, bên chúng ta vừa mới về mấy chiếc xe thì bên kia đã hỏi mua đúng lô hàng đó."

Trần Minh Hạo và Triệu Thành Trạch hùng hổ chửi bới xong liền sàng lọc lại tất cả những người dưới tay mình.

Người có thể tiếp nhận hàng và biết tin tức chính xác như vậy, ngoài mấy người họ ra, thì chỉ còn lại người bốc dỡ và người giữ kho. Họ nhất định phải tóm được kẻ đó ra.

"Được rồi, xảy ra chuyện vào lúc này cũng tốt, coi như là gϊếŧ gà dọa khỉ. Lô hàng sắp tới mới là trọng tâm của chúng ta trong năm nay."

Mạnh Lệnh Trung đã đi đến cửa hàng bách hóa nhiều lần, đi khắp các hợp tác xã cung tiêu gần đó, và cả những thành phố khác trong tỉnh.

Không phải để xem có hàng tồn kho hay không, mà anh phát hiện ra lượng hàng cung cấp năm nay ít hơn nhiều so với những năm trước.

Dù cho những người phụ trách mua hàng nói là sẽ chậm vài ngày, nhưng Mạnh Lệnh Trung lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Một nơi là sự cố, hai nơi là trùng hợp, nhưng nhiều nơi như vậy đều chậm hàng sao?