Chương 17: Chờ đón cháu đích tôn

Chuyện này đủ để họ mang ra ngoài kể lể ba ngày ba đêm.

"Kha Kha, sống cho tốt nhé con. Có chuyện gì nhất định phải nói cho ba mẹ biết, mấy thứ đồ nhà con rể mai mẹ sẽ cho người mang qua cho con."

Bà Hoàng Tú Anh có một bụng lời muốn nói, nhưng đến bên miệng chỉ còn lại một câu "sống cho tốt".

Kể từ lúc này, họ mới thực sự cảm nhận được, con gái của họ sau này đã là con dâu nhà người ta.

"Ba mẹ, ba mẹ về đi, con nhất định sẽ sống tốt." Mạc Kha muốn nói điều gì đó.

Nhưng cô biết, bất kể nói gì cũng không bằng việc tự mình sống thật tốt để họ không phải lo lắng.

Bà Ôn Khánh Linh đưa hai người về nhà trong tâm thế vô cùng đắc ý, hãnh diện. Vừa về đến nhà, thấy chồng mình đã về, bà liền kéo ông lẩm bẩm nói chuyện nửa ngày.

Mạc Kha cũng ăn ý cùng Mạnh Lệnh Trung vào phòng.

“Sau này cô cứ ngủ trên giường, tôi ngủ ở ghế bập bênh bên kia." Mạnh Lệnh Trung nghĩ, anh vừa mới nói với mẹ là mình đã coi trọng cô gái này, nếu quay đầu bỏ đi ngay thì không hay cho lắm.

Hay là cứ đối phó cho xong khoảng thời gian này, đợi sóng gió qua đi, đến lúc đó anh muốn làm gì thì làm.

Mẹ anh cũng sẽ chỉ nghĩ rằng anh là đứa không nên thân, lại quay về bộ dạng không đáng tin cậy như trước.

Đến lúc đó, bà sẽ càng thêm thương cảm cho cô gái này, ít nhất thì cuộc sống của cô ấy ở nhà họ Mạnh sẽ không khó khăn.

Mạnh Lệnh Trung cảm thấy mình cũng chỉ có thể làm được đến thế mà thôi.

"Được." Mạc Kha không có ý kiến gì. Họ đã nói trước là sẽ diễn kịch, cô rất hài lòng với sự sắp xếp này, Mạnh Lệnh Trung lịch thiệp hơn cô tưởng rất nhiều.

Điều cô muốn nghĩ bây giờ là con đường sau này nên đi như thế nào.

Đầu những năm 80, lúc này đất nước mọi thứ đều đang trong giai đoạn trăm phế đãi hưng (từ đống tro tàn chờ ngày hưng thịnh), có vô vàn khả năng, nói là khắp nơi đều là vàng cũng không hề khoa trương.

Cô vẫn muốn vẽ tranh, đi theo con đường phù hợp với mình. Lúc này, truyện tranh và tranh sơn dầu đều chưa thịnh hành, cô có vô vàn không gian để phát huy.

Còn có thầy giáo, các sư huynh sư tỷ của nguyên chủ, những gì thuộc về nguyên chủ, cô cũng muốn lấy lại.

Nam chính vĩ đại cái gì chứ, đó chỉ là một tên tra nam dựa hơi phụ nữ để đi lên mà thôi!

Nói hắn là Trần Thế Mỹ cũng đã là khen hắn rồi, hắn đáng lẽ phải sống hèn mọn cả một đời.

Mạnh Lệnh Trung nhíu mày nhìn cô gái này, cô ấy thật sự không lo lắng chút nào sao?

Không nói đến chuyện ngại ngùng, cô ấy có phải là quá bình tĩnh rồi không? Dù sao anh cũng là một người đàn ông mà!

Hôn sự của mình bị nhà họ Trương cướp mất, cô ấy một chút cũng không tức giận.

Anh nói sống chung theo nhóm, cô ấy lại sảng khoái chấp nhận như vậy, còn nói với anh một câu "hợp tác vui vẻ".

Là do anh lâu rồi không tiếp xúc với phụ nữ? Hay bây giờ các cô gái đều như thế này cả?

Hai người ôm những tâm tư khác nhau nhưng lại chung sống rất hòa hợp.

Nhìn thấy đèn trong phòng đã tắt, bà Ôn Khánh Linh càng thêm vui sướиɠ, bà như thể đã nhìn thấy cháu trai cháu gái đang vẫy tay với mình.

"Chuyện này có đáng tin không vậy?" Ông Mạnh Hữu Bang trước nay luôn là người không quan tâm chuyện vặt, con trai cưới vợ, chỉ cần con ông đồng ý, vợ ông hài lòng là ông không có ý kiến.

Nhưng ông không ngờ con dâu cuối cùng lại đổi người, mà con trai và vợ ông lại còn hết sức hài lòng.

Vừa rồi ông cũng đã liếc nhìn cô con dâu mới, phải nói thế nào nhỉ, ừm, đứng chung với con trai mình đúng là cảnh đẹp ý vui thật.

"Con trai ông mới là người không đáng tin cậy ấy. Tôi nói cho ông biết, đây là duyên phận, sau này Kha Kha chính là con dâu nhà họ Mạnh chúng ta."

"Ông cứ làm việc cho tốt vào, đừng có nghĩ đến chuyện về hưu. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa là có cháu trai cháu gái đấy, lúc đó chúng ta chẳng phải phải tích góp của cải cho bọn trẻ sao?"

Bà Ôn Khánh Linh nghĩ đến đứa con trai không đáng tin cậy của mình, thằng con này thì trông cậy vào không được rồi, nhưng cháu trai cháu gái thì vẫn có thể mong chờ một chút.

"Tôi nghe bà." Ông Mạnh Hữu Bang vừa nghe đến cháu trai cháu gái là tinh thần tỉnh táo hẳn lên.