Hiện tại không phải là lúc đôi co với họ, phải giải quyết cho xong chuyện trước đã, nếu không con dâu bà sẽ bị người ta chê cười.
Người này là do nhà họ Mạnh rước vào cửa, lát nữa đi đăng ký thêm cái giấy chứng nhận, có danh có thực, thế là xong chuyện.
Chỉ là bà vừa nói xong, sắc mặt người nhà họ Trương đều thay đổi.
"Tôi không đồng ý! Thông gia, đây đều là hiểu lầm cả. Trong khu tập thể này ai mà không biết hai nhà chúng ta đã kết thành thông gia."
"Xem mắt, đưa sính lễ, định ngày cưới đều là với con gái nhà họ Trương chúng tôi, hôn sự này sao có thể nói đổi là đổi được?"
"Theo tôi thấy, hai cô gái đều đã ở nhầm nhà cả đêm rồi, vậy thì ai cũng đừng chê ai, vẫn là ai về nhà nấy đi."
"Hơn nữa, thông gia à, chị đi mà hỏi thăm xem, con bé nhà họ Mạc ấy... nó... nó căn bản là không thể sinh con được đâu!"
Mẹ Trương vừa nghĩ đến 188 đồng tiền sính lễ cùng với "tam chuyển nhất vang(*)" và đủ thứ đồ khác, nếu bắt nhà bà trả lại, chẳng phải là muốn lấy đi nửa cái mạng của họ sao?(*) Tam chuyển nhất vang: Ngày xưa, trong sính lễ cưới ở Trung Quốc, “tam chuyển nhất vang” là biểu tượng của gia đình có điều kiện, gồm xe đạp, đồng hồ, máy khâu, và radio.
"Hừ, nhà họ Mạnh chúng tôi dễ nói chuyện từ bao giờ thế? Chúng tôi đang thương lượng với bà chắc? Chúng tôi đang thông báo cho bà biết!"
"Ai cũng không chê ai à? Tôi chê đấy! Tôi, Mạnh Lệnh Trung này, là loại không cưới được vợ hay sao? Mà phải cần đến một món "hàng đã qua tay"?"
"Với lại, cô gái nhà người ta có sinh được hay không thì bà rõ thật đấy nhỉ, tôi còn nói con gái nhà bà không sinh được cơ!"
Mạnh Lệnh Trung nói với giọng điệu cà lơ phất phơ, thật sự đã bị họ làm cho mất hết cả kiên nhẫn.
Cô gái nhà họ Trương kia rõ ràng là không vừa mắt anh, sống chết muốn gả cho người khác, chẳng lẽ anh còn phải vội vàng chạy theo rước cái của nợ ấy về à?
Hôn sự này vốn dĩ đã không tình nguyện, bây giờ lại còn náo loạn thế này, anh biết ngay kết hôn là một chuyện phiền phức lớn mà.
"Anh!" Trương Mỹ Đế nghe Mạnh Lệnh Trung nói mình là "hàng đã qua tay", hận không thể xông lên cào nát mặt anh.
Nhưng rồi lại nghĩ đến kết cục của nhà họ Mạnh trong giấc mơ, Trương Mỹ Đế lại nhịn xuống.
Thôi vậy, cô ta hơi đâu mà đi so đo với một kẻ vô tích sự như vậy?
Còn có Mạc Kha nữa, nghĩ đến việc cô ta cũng sẽ giống như mình trong giấc mơ, sống cảnh cô độc khi chồng còn sống, sau đó nhìn nhà họ Mạnh sụp đổ.
Cuối cùng chỉ có thể hối hận, ngước nhìn cô ta, trong lòng cô ta lại cảm thấy hả hê vô cùng. Bọn họ thật sự nghĩ rằng mình đã cướp được món hời gì lắm sao?
"Đúng vậy, bây giờ sự việc đã thành ra thế này, nhà họ Trương, các người còn muốn tham sính lễ của người ta sao?"
"Chỉ là vật quy nguyên chủ, không tìm các người gây phiền phức, các người nên biết điều đi. Vừa không muốn gả con gái lại vừa muốn giữ sính lễ, ở đâu ra chuyện tốt như vậy?"
Người của công đoàn cũng đã nhìn ra, nhà họ Mạnh không hề tức giận về chuyện đổi dâu.
Người ta còn không làm ầm lên, đằng này nhà họ Trương vốn đã sai lại còn không chịu bỏ qua.
Người ta cuối cùng cưới đâu phải con gái nhà họ Trương, sính lễ này chắc chắn là phải trả lại rồi.
Mọi người lại nhìn sang nhà họ Mạc nãy giờ vẫn im lặng ở phía sau, thế này chẳng phải là nhà họ đã nhặt được một món hời lớn hay sao.
"Nhà họ Mạc, các người đừng có núp ở đằng sau không nói tiếng nào. Tôi thấy chuyện này chính là do nhà các người làm ra, kết quả là món hời này lại rơi hết vào tay nhà các người, nhà các người... nhà các người phải bồi thường cho nhà chúng tôi!"
Mẹ Trương biết bây giờ có nói gì thì nhà họ Mạnh cũng sẽ không chấp nhận.
Nghĩ đến đống sính lễ của nhà họ Mạnh mà bà ta đau như cắt ruột, liếc nhìn sang nhà họ Phan bên kia, bà ta lại càng đau đầu hơn.
Cái đầu của con ranh chết tiệt kia bị úng nước rồi sao? Nhà họ Phan rốt cuộc đã cho nó uống thứ bùa mê thuốc lú gì vậy?