"Không có nhầm đâu! Kịch bản chẳng phải vẫn hay diễn cảnh "lên nhầm kiệu hoa, được chồng như ý" đó sao? Tất cả đều là duyên phận cả thôi."
Mẹ Mạnh hất tay mẹ Trương ra. Bà đâu có ngốc, vừa rồi cô gái nhà họ Trương kia còn đang e thẹn đứng bên cạnh vị đồng chí nam kia.
Giữa hai người đó rõ ràng là có mờ ám, lần đổi người này, cô gái nhà họ Trương đang vui ra mặt kia kìa.
Theo bà thấy, lần này nói không chừng chẳng phải là sự cố ngoài ý muốn. Nhưng bà lại nghĩ không thông, nếu đã không vui vẻ gì thì tại sao lại đồng ý hôn sự này?
Lại cố tình bày ra trò này ngay lúc kết hôn. Nhưng rồi bà lại nghĩ, nếu không có màn kịch này, có lẽ bà đã bỏ lỡ mất cô con dâu quý hóa của mình, thế là cơn giận cũng nguôi đi phần nào.
"Mày cái con ranh chết tiệt này, còn không mau qua đây xin lỗi mẹ chồng mày đi, xem mày gây ra chuyện gì đây này!" Mẹ Trương bước tới kéo Trương Mỹ Đế, tức đến đau thắt cả tim.
"Mẹ, chuyện đã đến nước này rồi, bác gái nhà họ Mạnh cũng nói đây là duyên phận, hay là chúng ta cứ đâm lao theo lao đi. Biết đâu ông trời đang chỉ lối cho chúng ta tìm được người chồng đích thực của mình thì sao."
Trương Mỹ Đế nhìn bộ dạng tức tối của mẹ mình, trong lòng chỉ cảm thấy mỉa mai. Trước kia, cô cũng từng nghĩ mình là đứa con được ba mẹ cưng chiều, được các anh trai yêu thương.
Nhưng kết quả mới biết, tất cả họ đều là những kẻ ích kỷ. Một ngày trước khi kết hôn, cô có một giấc mơ, mọi thứ trong mơ đều như đang cảnh báo cô, nói cho cô biết không thể gả vào nhà họ Mạnh.
Cô nói không gả, vậy mà họ chỉ nghĩ đến thể diện, nghĩ đến lợi ích, hoàn toàn mặc kệ sống chết của cô.
"Mày cái con ranh chết tiệt, mày đang nói vớ vẩn gì thế? Về nhà với mẹ!" Mẹ Trương cảm thấy mình phải đi tìm thầy bà về cúng bái thôi, đứa con gái này chắc chắn đã bị thứ bẩn thỉu gì đó nhập vào người rồi.
"Đồng chí, tôi đã cho người đi thông báo cho công đoàn khu tập thể và cả trưởng bối nhà họ Phan rồi. Hay là nhân lúc mọi người đều ở đây, chuyện này thế nào cũng phải có một lời giải thích cho rõ ràng."
Mẹ Mạnh nhìn hai mẹ con vẫn còn đang diễn kịch bên kia, xem ra lời của bà mối không thể tin được rồi! Bà cũng không tin, chuyện này nhà họ Trương lại có thể thật sự không biết gì.
Những người khác của nhà họ Trương đều đang sốt ruột đi vòng quanh. Họ không tài nào hiểu nổi rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng phải Mỹ Đế đã gả vào nhà họ Mạnh rồi sao?
Từ lúc Mỹ Đế được mai mối cho nhà họ Mạnh, gia đình họ trong suốt thời gian này đi đến đâu cũng được người ta khen ngợi. Rốt cuộc tại sao Mỹ Đế lại hồ đồ như vậy?
Trương Mỹ Đế hất tay mẹ mình ra, nghĩ đến tất cả những gì trong giấc mơ của mình, cô kiên quyết đứng bên cạnh Phan Tư Dương.
Từ nhỏ cô đã luôn lớn lên trong lời khen ngợi, xinh đẹp, học giỏi, vận may lại càng tốt. Năm thi đại học được khôi phục, cô đã thành công thi đỗ vào trường sư phạm.
Sau khi tốt nghiệp, cô được phân công về địa phương làm giáo viên, có được một "bát cơm sắt".
Mẹ cô còn đi khắp nơi rêu rao rằng cô giống bà, "mắn đẻ". Mẹ cô sinh một lèo bốn thằng con trai, cuối cùng mới sinh được cô, một cô con gái rượu.
Nhất thời, danh tiếng của cô vang xa, các bà mối đạp nát cả ngưỡng cửa. Cuối cùng, cô nghe lời mẹ, gả cho con trai độc nhất của xưởng trưởng nhà máy thép lớn nhất thành phố Bình của họ - Mạnh Lệnh Trung.
Mạnh Lệnh Trung là ai chứ? Có ba là xưởng trưởng, mẹ là cô con gái độc nhất còn sống sót trong số rất nhiều con cái của lão tư lệnh họ Ôn.
Lưng dựa vào nhà họ Ôn, có thể nói Mạnh Lệnh Trung là một trong những cậu ấm nhà cao cửa rộng hàng đầu ở thành phố này.
Nhưng ai có thể ngờ được, sau khi cô gả qua đó, ngay từ đêm tân hôn, Mạnh Lệnh Trung đã để cô phải một mình, phòng không gối chiếc, sau đó lại càng không thèm nhìn cô lấy một lần.
Công việc mà gia đình sắp xếp cho, Mạnh Lệnh Trung không có hứng thú, cả ngày chỉ tụ tập với đám bạn bè xấu.
Bà mẹ chồng kia thì chỉ biết mắng vài câu ngoài miệng, lần nào cũng sấm to mưa nhỏ. Ông ba chồng thì chuyện gì trong nhà cũng không quan tâm, còn lão tư lệnh họ Ôn kia thì chỉ biết cưng chiều cháu.