Nhậm Thải Phượng sau khi biết bệnh của mình là do tự dọa mình, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Rời bệnh viện, ba người cùng đến cung tiêu xã.
Lúc trước, phiếu lương thực và phiếu dầu mà bà đưa cho Trình Ngọc nhiều đến mức dùng không hết, vừa lúc hôm nay ở đây liền bắt đầu kế hoạch tích trữ lương thực.
Cô đưa cho Hình Yến Hành ít tiền, bảo anh đi tìm một kho hàng hướng về phía mặt trời ở huyện thành, còn cô thì dẫn Nhâm Thải Phượng đi đến kho lương thực.
Bởi vì ở cung tiêu xã lượng gạo và dầu không đủ để bọn họ mua, hơn nữa một lần mua nhiều như vậy cũng sẽ gây chú ý.
Tới kho lương thực, Trình Ngọc lấy ra giấy giới thiệu từ bí thư thôn, nói rằng mình đại diện cho người dân trong thôn đi mua hàng.
Nhân viên làm việc không nghi ngờ, xác nhận giấy tờ hợp lệ rồi viết hóa đơn thu tiền, sau đó bảo Trình Ngọc mang hóa đơn đến tìm người quản lý nhận hàng.
Lúc này, Hình Yến Hành đã thuê xong kho hàng và thanh toán tiền, tiện thể thuê luôn một chiếc xe trượt lớn.
Nhân viên kho thấy bọn họ mua nhiều nên cũng giúp một tay, chuyển hết gạo và dầu lên xe trượt.
Rời khỏi kho lương, Trình Ngọc và Hình Yến Hành ở phía trước kéo xe, Nhậm Thải Phượng đẩy ở phía sau, ba người vận chuyển lương thực đến kho hàng.
Nhậm Thải Phượng đến tânn đây vẫn còn mơ màng chưa hiểu chuyện gì, không biết con dâu tích trữ lương thực để làm gì, cũng chẳng rõ tiền ở đâu ra, nhưng bà cũng không hỏi gì cả.
Trong lòng bà luôn tin rằng việc Trình Ngọc làm đều có lý do.
Sắp xếp xong lương thực, Trình Ngọc lại đề nghị đưa Nhậm Thải Phượng đi mua vải.
Vải bông để làm giày cô mua liền 10 mét, tính toán hẳn là đủ dùng, sau đó cô để Nhậm Thải Phượng chọn vài màu bà thích, mua thêm vài tấm mang về may đồ mới cho bà.
Còn quần áo của cô và Hình Yến Hành, trước và sau khi kết hôn đã mua không ít quần áo mới, tuy nói anh đi ra ngoài kiếm được không ít tiền, nhưng đó là tiền đổi bằng mạng sống, sau này còn dùng làm vốn khởi nghiệp, không thể tiêu bậy.
Mua vải xong, bọn họ lại đến xưởng chế biến thịt.
Sau Tết trời ấm dần lên, thực phẩm từ thịt rất khó bảo quản, Trình Ngọc không mua nhiều, chỉ lấy hai cân thịt nạc, hai cân mỡ, mang về ép thành mỡ lợn, cũng đủ ăn một thời gian.
Sau chuyến đi này, mua sắm đã xong, ba người quay về nhà.
Đi vào trong sân, Trình Ngọc và Nhậm Thải Phượng liền bắt tay vào việc, cô bảo bà cắt hết vải bông theo mẫu để làm giày, còn cô thì vào bếp ép mỡ, mùi thơm bay khắp nơi, thu hút cả mấy con mèo con chó thèm ăn của nhà hàng xóm.
“Vợ Yến Hành làm gì mà thơm thế!”
Chị dâu Chu hàng xóm xách giỏ tre sang, trong giỏ là đậu đũa khô nhà chị, nói là ăn không hết nên mang sang cho Trình Ngọc.
Từ ngày Trình Ngọc về nhà họ Hình, quan hệ với hàng xóm đều tốt, chị dâu Chu này trong nhà có gì dư đều đem sang cho cô.
Trình Ngọc cũng không keo kiệt, vừa đúng lúc đang ép mỡ, tóp mỡ trong nồi vừa thơm vừa giòn, thấy chị dâu Chu nuốt nước miếng, cô dùng giấy dầu gói một ít đưa cho chị.
“Chị dâu, chị mang về cho bọn trẻ ăn đi!”
Chị dâu Chu vui vẻ nhận lấy, cũng không khách sáo.
“Đúng là đi xin đồ còn được quà, vậy chị liền mang về đây. À, mấy hôm nay chị nghe nói trạm nông nghiệp máy móc sắp mở lớp, đang tuyển người, Yến Hành nhà em biết lái máy kéo không? Nếu biết thì nhân cơ hội đi thử xem!”
Ba chồng của chị dâu Chu là tiểu đội trưởng trong thôn, có khi có thể thu được một ít tin tức.
Mà chồng của chị dâu Chu chính là thợ sửa máy ở trạm nông nghiệp, thông tin chắc chắn chính xác.
Nghe vậy, Trình Ngọc lập tức tính toán trong đầu, e là hai cân thịt vừa mua ăn không được rồi.
Không quan tâm Hình Yến Hành có thể làm được bao lâu, trước tiên phải nắm bắt cơ hội!
“Chị dâu Chu, cảm ơn chị đã nói với em tin này, Yến Hành nhà em biết lái máy kéo, mà còn lái rất giỏi. Có điều chị cũng biết, thanh niên trai tráng trong thôn nhiều, sợ là cơ hội không dễ đến tay.”
Nói rồi, Trình Ngọc quay lại nhà bếp, lấy hai cân thịt nạc bọc bằng giấy dai, nhét vào đáy giỏ tre của chị dâu Chu.
“Anh Chu có nhiều bạn ở trạm nông nghiệp máy móc, đợi Yến Hành đi thi, làm phiền anh ấy chào hỏi bạn bè một tiếng, giúp đỡ nói vài câu lời hay, khen ngợi vài câu, giúp Yến Hành có thêm thể diện!”
Đã nhờ người khác giúp việc thì nhất định phải tỏ lòng thành.
Trình Ngọc không yêu cầu chị dâu Chu trực tiếp sắp xếp, nhưng cũng biết rõ những đợt tuyển dụng kiểu này chủ yếu dựa vào nội bộ đề cử là chính.
Thông thường, khi người dân trong thôn biết đến các danh ngạch được mở ra, thì bên trong đã sắp xếp người xong cả rồi.
Trình Ngọc không dám đảm bảo hai cân thịt heo có tác dụng thật không, nhưng cho dù không được sắp xếp vào vị trí nào, sau này có cơ hội khác, chị dâu Chu cũng sẽ nhớ món nợ ân tình này mà trả lại.
Chị dâu Chu không biết trong gói giấy dầu là gì, nhưng cầm nặng trĩu, lại tỏa ra mùi thịt tươi rõ ràng, trong lòng cũng đoán ra được đôi phần.
“Không cần đâu Tiểu Ngọc, anh Chu của em cũng chỉ nói một câu thôi mà, em đừng khách sáo với chị như vạy.”
Quà đã đưa ra thì Trình Ngọc đương nhiên sẽ không lấy lại, cô giữ tay chị dâu Chu lại, thái độ kiên quyết.
“Chị mới là người không cần khách sáo với em, nhiều người biết bí mật khó giữ, chúng ta không nói nhiều nữa, chị mau trở về đi.”
Chị dâu Chu theo bản năng gật đầu rồi quay về nhà.
Trình Ngọc vung tay một cái, đem hết số thịt mua buổi sáng tặng cho người khác. Bữa tối vốn định ăn bánh bao kẹp thịt, đổi thành cải thảo xào mỡ lợn.
May mà Hình Yến Hành và Nhậm Thải Phượng đều không kén ăn, có đồ ăn sẵn đã rất hài lòng rồi, huống chi món rau này có thêm mỡ lợn, ngon hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
Ba người ngồi trước bàn, cảm thấy mỹ mãn ăn cơm, gió đêm lùa qua rèm cửa làm ngọn nến trên bàn chập chờn, bóng người chiếu rọi trên mặt đất càng thêm có bộ dáng gia đình.
...
Chị dâu Chu về đến nhà, ngại ba chồng mặt mày nghiêm khắc, với người chồng ngay thẳng như khúc gỗ, nên chị không dám lấy thịt trong giỏ ra.
Bởi vì không chắc liệu hai người đó đã đem danh ngạch đề cử cho người khác chưa, hoặc là hai người bọn họ có thể đề cử được không.
Lúc ấy đầu chị nóng lên mà nhận lấy hai cân thịt nặng trĩu, giờ đây cảm thấy như củ khoai nóng phỏng tay, trên bàn cơm mấy lần muốn nhắc đến chuyện này nhưng đều nghẹn trở về.
Mãi đến khi mẹ chồng rửa chén, đột nhiên kêu lên: “Trời đất ơi, thịt này từ đâu ra vậy? Tiểu Phân, Tiểu Phân!”
Chị dâu Chu vội vàng chạy vào bếp, bịt miệng mẹ chồng lại rồi kể hết chuyện Trình Ngọc nhờ vả.
Quả nhiên, mẹ chồng trừng mắt nhìn chị một cái!
“Chuyện quan trọng như vậy, ba con với chồng con còn không dám hé miệng, sợ người ta đến tận nhà nhờ vả, con thì hay rồi, miệng nhanh như vậy!”
Chị dâu Chu đỏ mặt xấu hổ, vội vàng nói: “Mẹ yên tâm, lúc đưa đồ không ai nhìn thấy cả, nếu mẹ thấy không ổn, con sẽ trả lại thịt!”
“Thôi được rồi.” Mẹ chồng nhìn hai cân thịt trong giỏ, nhà bọn họ ăn Tết còn chưa được ăn tốt như thế.
Trình Ngọc vì Hình Yến Hành cũng thật là bỏ được!
Nghĩ đến mấy thân thích đến nhà mình, lần nào nhờ vả cũng chỉ đem chút đường trắng hay trứng gà, cuối cùng việc xong rồi thì không thấy tăm hơi, cứ như nhà bọn họ giúp là chuyện đương nhiên vậy!
Mẹ chồng suy nghĩ về cách đối nhân xử thế của Trình Ngọc ở trong thôn, lễ nghĩa rõ ràng, cũng không thiếu ân, con bé này đúng là đáng để kết giao!