Chương 31: Bạn tới nhà

Ngày hôm sau.

Quách Phượng Yến dậy sớm nấu cơm, vừa vào bếp đã thấy có điều gì đó không ổn.

Bà kêu “Má ơi!” một tiếng, hoảng sợ lùi lại, rồi chạy thẳng vào phòng.

“Đại Sơn, nhà mình bị trộm! Đồ ăn trong bếp bị lấy mất hết rồi!”

Trình Đại Sơn nghe xong ngẩn người, mặc kệ cơ thể đang bệnh, vội chạy vào bếp kiểm tra.

Người luôn bình tĩnh như ông, rất nhanh đã nhận ra điều bất thường.

Nếu là trộm vậy thì sẽ lấy tất cả những thứ có thể đổi thành tiền!

Nào là nồi xẻng, dao thớt, thậm chí ngoài sân còn có khung sắt ông nhặt từ đội sản xuất về, ông định sau Tết sẽ dùng để làm chuồng vịt.

Nếu là trộm thật, chắc chắn đã lấy rồi, lén bán cũng được vài đồng.

Nhưng kẻ đó hoàn toàn không động vào gì cả, chỉ lấy đồ ăn!

Trình Đại Sơn chạy ra cửa xem, ổ khóa trên cổng không hề hư hại.

Ông kiểm tra lỗ khóa, quay đầu hỏi: “Chìa khóa cửa trong tay Trình Diễm, bà vẫn chưa lấy lại đúng không?”

Quách Phượng Yến giật mình, vỗ mạnh vào đùi.

“Chẳng lẽ là nó...”

Thật là không còn mặt mũi nào! Về nhà mẹ đẻ vay tiền không được, quay lại trộm đồ ăn?

“Thật sự là hết thuốc chữa rồi!” Trình Đại Sơn tức giận mắng.

Dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, không thể để người ngoài biết, cuối cùng vẫn là vợ chồng già bọn họ mất mặt.

Trình Đại Sơn dặn: “Chiều nay bà đi cung tiêu xã, đổi cái ổ khóa mới! Đưa chìa mới cho vợ chồng Tiểu Ngọc một cái!”

“Biết rồi.” Quách Phượng Yến gật đầu.

Hôm qua bà còn có chút thương hại Trình Diễm, hôm nay xảy ra chuyện thế này, đến cả lời xin tha bà cũng chẳng thể mở miệng nổi.

...

Trình Ngọc đang ngồi khâu đế giày trong nhà thì nghe tiếng gọi ngoài sân, chưa ra đã thấy quen quen, bước ra thì đúng là Quách Phượng Yến, đột nhiên tìm đến khiến cô tưởng trong nhà xảy ra chuyện lớn.

Cô đưa mẹ vào nhà, nghe xong chuyện thì chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt.

“Ba con bảo đưa chìa khóa này cho con, còn chị con thì không cần đưa.”

Trình Ngọc nhận lấy chìa khóa, giữ Quách Phượng Yến ngồi lại trong nhà một lúc.

Quách Phượng Yến lắc đầu từ chối: “Ba con đang ở nhà một mình, sáng nay lại tức đến chẳng ăn gì. Cứ thế này mãi, mẹ sợ ông ấy chưa khỏi bệnh thân thể đã suy sụp trước.”

Quách Phượng Yến đỏ cả mắt, nói xong lại hối hận, sợ khiến Trình Ngọc lo lắng theo.

“Nhưng mà mẹ sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt, cố gắng ít nhắc đến chuyện kia, sau này chỉ cần Trình Diễm không về nhà gây phiền, mọi thứ sẽ dần khá lên. Tiểu Ngọc, con với Yến Hành nhất định phải sống thật tốt, nếu lại xảy ra chuyện gì, ba mẹ thật sự không chịu nổi nữa đâu.”

“Con biết rồi, mẹ yên tâm.”

Trình Ngọc tiễn mẹ ra cửa, cầm chìa khóa mới trong tay, về nhà tháo bỏ chiếc chìa cũ trên móc.

Năm trước khi dọn dẹp nhà cửa, Trình Ngọc đã lôi ra được một đống phế liệu, tuy nhiên, hiện tại mấy thứ này vẫn chưa được phép tự mình bán nên cô tạm thời chất chúng vào một góc bếp, đợi sau này có thể đổi lấy tiền rồi tính tiếp.

Những ngày ở nhà, vết thương của Hình Yến Hành về cơ bản đã gần như lành hẳn, chỉ còn vài vết thương lớn mới liền da, chưa hoàn toàn hồi phục.

Buổi chiều, có hai người bạn của Hình Yến Hành đến nhà chơi, chính là Đỗ Ích Dương và Nhậm Thiết

Trình Ngọc từng gặp hai người này một lần vào ngày kết hôn, nhưng khi đó cô đội khăn voan đỏ, không thấy rõ mặt bọn họ.

Hơn nữa, theo lời dặn của Hình Yến Hành, cả hai cũng không tham gia náo động phòng, chỉ cùng đám trẻ trong thôn nói chuyện vài câu, làm thủ tục xong thì rút lui, giúp cô tránh được không ít phiền phức.

Hôm nay mới là lần đầu Trình Ngọc chính thức gặp mặt bọn họ.

Đỗ Ích Dương quả đúng như lời đồn, thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, chiều cao phải tầm một mét chín, mặt mũi vuông vức, dễ nhận biết, trán rộng, ánh mắt sâng ngời, toát lên sự cương nghị và tự tin.

Theo lời Hình Yến Hành nói, Đỗ Ích Dương từng muốn tham gia quân ngũ, nhưng vì thân phận của cha mẹ không tốt nên không qua được xét duyệt.

Nhiều năm như vậy sống lưu lạc ở trong thôn, không người thân thích, ăn cơm mọi nhà mà lớn lên, dần dần hình thành tính cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Ngược lại, Nhậm Thiết nhìn qua đã thấy không phải người tốt.

Mắt dài nhỏ, hếch lên cao, thân hình gầy gò, chỉ còn da bọc xương, chân như que củi.

Khi nhìn người khác, hắn luôn chống cằm tỏ vẻ soi mói đánh giá, Trình Ngọc không thích kiểu người như vậy, càng không thích ánh mắt của hắn, nên chỉ gật nhẹ một cái coi như chào hỏi.

Nhậm Thiết dù sao cũng là đàn em của Hình Yến Hành, cho dù bị vẻ ngoài của Trình Ngọc thu hút đến không rời mắt, hắn vẫn chỉ dám lén liếc nhìn vài cái rồi cúi đầu, hắn không dám chọc vào Hình Yến Hành, tên kia đánh người chính là hạ tử thủ.

Hai người vừa vào nhà, nhìn thấy Hình Yến Hành sắc mặt đã khá hơn, liền hỏi han vài câu rồi đóng cửa lại bàn chính sự.

Trước đó, ba người từng trốn thoát khỏi tay bọn cướp, giữ được mạng đã là may mắn. Hiện tại không kinh động đến người trong thôn, không bị quan gia truy cứu đã là phúc lớn, dĩ nhiên không thể quay lại làm chuyện nguy hiểm đó.

Lần này, bọn họ đang thảo luận, kế tiếp nên làm thế nào.

Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nếu không áp sát tai vào cửa thì chẳng nghe được gì, thế nên Trình Ngọc ra khỏi sân, đứng canh sau vách nhà, phòng có kẻ nào vô tình nghe thấy, gây ra rắc rối lớn.

Ba người bàn bạc hơn một giờ, trong sân truyền ra tiếng cười của Nhậm Thiết, Trình Ngọc biết bọn họ đã nói xong liền vào nhà, khách sáo mời hai người ở lại ăn cơm.

Đỗ Ích Dương vừa định từ chối thì Nhậm Thiết đã nhanh nhảu nhận lời.

“Ấy, vậy thì tụi em không khách sáo nữa nhé, chị dâu, đúng dịp Tết thế này, tụi em uống vài chén cùng nhau!”

Vừa dứt lời, hắn liền bị Đỗ Ích Dương đá một cái.

“Uống cái gì mà uống? Muốn uống thì về nhà tự uống, uống chết cũng chẳng ai quản!”

Nhậm Thiết quên mất, Đỗ Ích Dương vẫn nhớ Hình Yến Hành đang bị thương.

Mà lẽ ra Hình Yến Hành có thể tránh được mấy nhát đó, chỉ tại Nhậm Thiết tham lam, ham nhặt mấy viên hạt vàng mà kéo chân sau mọi người, cuối cùng không nhặt được gì, lại hại Hình Yến Hành bị chém hai nhát.

Nhậm Thiết thấy vẻ mặt lạnh tanh của Đỗ Ích Dương thì im re, ngượng ngùng gãi đầu.

“Em chỉ đùa tí thôi, chị dâu, vậy em xin phép về trước, đợi khi nào anh Yến Hành khỏe hơn, tụi em lại đến chơi.”

Đỗ Ích Dương gật đầu, cùng Nhậm Thiết rời đi.

Chưa đầy 5 phút sau, Đỗ Ích Dương một mình quay lại, đi đến trước mặt Trình Ngọc nói: “Chị dâu, lúc nãy có Nhậm Thiết ở đây, tôi không tiện nói, chị có nghe chuyện trước đây Yến Hành đánh hắn chưa?”