Chương 22: Mặt mũi sau này để đâu?

Bà cụ vừa lên tiếng, Hình An và Hình Mãn Châu lập tức hành động, kéo Lưu Lệ Mai vào nhà trước.

Chu Miểu là người tinh ý, từ lúc Lưu Lệ Mai kiếm chuyện cãi nhau với Trình Ngọc, cô ta không lên tiếng, không đứng về bên nào.

Giờ thấy mọi người đều bênh Trình Ngọc, ngay cả bà cụ trong nhà cũng bị lép vế, đương nhiên cô ta không dám đối đầu với Trình Ngọc, tránh rước họa vào thân.

Trình Ngọc và Hình Yến Hành là không có khả năng ly hôn. Chỉ bằng vừa rồi ở trong nhà, Hình Yến Hành ra mặt bảo vệ vợ, Chu Miểu liền nhìn ra được.

Hơn nữa Hình Yến Hành lại nghèo như vậy, ngoài Trình Ngọc ra còn ai chịu gả cho anh ta?

Dù cho bọn họ có thật sự ly hôn, Hình Yến Hành tái hôn lần nữa cũng chẳng có tiền cưới vợ.

Chu Miểu và Trình Ngọc sau này chính là chị dâu em dâu, ngày ngày còn phải chạm mặt, không nói là thân thiết, ít nhất cũng không nên căng thẳng như mẹ chồng hôm nay, như vậy rất mất mặt.

“Vợ Yến Hành à, thật ra chị rất hiểu em, mẹ chồng chị là người lắm lời như thế, mấy năm nay chị sống cũng không dễ dàng, để chị về nói lại với mẹ, em đừng giận nữa, Yến Hành còn đang ở trong nhà chờ em ăn cơm đấy.”

Trình Ngọc liếc mắt nhìn Chu Miểu một cái.

Trải qua hai lần tiếp xúc, cô đã hiểu rõ con người này, nếu thực sự giống như cô ta nói, thì lúc nãy cô ta dù không đứng ra bênh vực, ít nhất cũng nên khuyên can Lưu Lệ Mai.

Nhưng cô ta không làm gì, chỉ đứng một bên xem kịch vui.

Đúng là ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo!

Dù vậy, Trình Ngọc vừa gây chuyện trong nhà họ Hình xong, cần một bậc thang để xuống, mà Chu Miểu tới đúng lúc, cô mượn lời cô ta để cùng vào nhà.

Gây chuyện là để cho cả nhà họ Hình biết, Trình Ngọc này không phải dạng dễ bắt nạt! Ai dám chèn ép, cứ đợi mà xem!

Trình Ngọc nghĩ như vậy...

Nhưng khi vừa bước vào nhà, cô thấy gương mặt điển trai của Hình Yến Hành tối sầm lại. Mọi người đã ngồi vào bàn, chỉ có anh ngồi ở đầu giường, không cho ai lại gần.

“Vợ à, chúng ta về nhà.” Hình Yến Hành đưa tay ra với Trình Ngọc.

“Yến Hành, em làm gì thế? Hôm nay là ba mươi Tết, không ăn cơm ở nhà thì sao được?” Hình Mãn Châu bước đến khuyên can.

Ánh mắt Hình Yến Hành lạnh băng, anh ngồi ở trên giường đất nên thấp hơn Hình Mãn Châu, khi nhìn người phải ngẩng đầu lên, từ góc độ như vậy, phần tròng trắng lộ rõ, khiến đôi mắt phượng hẹp dài trở nên âm lãnh lại nguy hiểm.

“Anh hỏi tôi làm gì à? Các người hợp sức bắt nạt vợ tôi, khi dễ chân cẳng tôi không nhanh nhẹn đúng không? Nếu vừa nãy tôi có thể ra ngoài, thì vợ tôi đâu cần chịu uất ức vì các người!”

“Yến Hành, chẳng lẽ em không biết tính bác gái em, bà ấy chính là thế đấy, so đo làm gì!”

Hình Mãn Châu bắt đầu hối hận vì vừa nãy không kịp thời đứng ra ngăn cản, xem nhẹ Hình Yến Hành trong nhà, chỉ lo Lưu Lệ Mai chịu thiệt.

“Anh đừng nói gì nữa, hôm nay, hoặc là bác gái xin lỗi vợ tôi, hoặc là, chúng tôi đi.”

Nói xong, Hình Yến Hành quay mặt đi, thái độ kiên quyết muốn làm chỉ cho Trình Ngọc.

Dù Chu Miểu và Hình An ra khuyên nhủ, anh vẫn thờ ơ.

“Yến Hành, chuyện cũng qua rồi, con cứ bám lấy mãi làm gì? Ngày Tết, con để bà nội con mất hết mặt mũi sao?” Bà cụ Hình lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt.

Đứa cháu này, giống hệt ba nó.

Có vợ rồi là không cần người nhà nữa.

Hình Yến Hành nhìn bà cụ, lạnh lùng nói: “Bà nội, con đã nói ngay khi bước vào rồi, ai dám làm khó vợ con, thì bữa cơm này, con không ăn!”

Bà cụ vốn sĩ diện, không thể nào cúi đầu trước con cháu trước mặt cả nhà. Hơn nữa, trong lòng bà đúng là có nhiều bất mãn với Trình Ngọc, nên sau vài giây giằng co với Hình Yến Hành, bà thu ánh mắt lại.

“Nếu con không muốn ở nhà này ăn cơm, vậy thì bà cũng không giữ.”

“Mẹ!” Hình An lập tức đứng bật dậy.

Ông là con trưởng của nhà họ Hình, cũng là đứa con trai duy nhất của bà cụ, lúc nãy Lưu Lệ Mai và Trình Ngọc cãi nhau, ông không ngăn cản vì cho rằng mâu thuẫn giữa phụ nữ, ông không muốn mình bị cuốn vào.

Nhưng tình huống hiện tại không giống!

Chỉ cần Hình Yến Hành dẫn Nhậm Thải Phượng và Trình Ngọc ra khỏi cửa, chính là tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, ngoài kia biết bao người đang nhìn, đêm ba mươi Tết mà vì một đĩa sủi cảo gây gổ, sau này mặt mũi ông phải để đâu?

Người ta sẽ chỉ trỏ sau lưng, cười cho rụng răng, cười ông không giữ được nhà yên ổn!

“Yến Hành, bác thay mặt bác gái xin lỗi cháu dâu, con đừng giận nữa, nể mặt bác một chút được không? Đừng chấp nhặt như bác gái con.”

Hình Mãn Châu cũng nói: “Yến Hành, anh cũng thay mặt mẹ xin lỗi em dâu, hôm nay là mẹ anh không đúng, về nhà anh sẽ nói lại với bà ấy!”

Chu Miểu thấy ba chồng và chồng đều đã cúi đầu, cũng vội vàng đứng ra nói với Trình Ngọc: “Em dâu à, em xem, bà nội và Yến Hành đã căng thẳng thế này rồi, ba của Yến Hành mất sớm, ngoài em và thím ba ra, trên đời này chỉ còn lại những người thân như chúng ta, không thể vì một đĩa sủi cảo mà cắt đứt quan hệ được.”

Ba người vừa nói xong, ngay sau đó Hình An liền đẩy Lưu Lệ Mai ra.

“Mau xin lỗi cháu dâu đi, bất kể cháu dâu thế nào, bà là bác gái mà làm gương không tốt! Tôi nói cho bà biết, hôm nay nếu cháu dâu không tha thứ, Yến Hành thật sự rời khỏi nhà này, thì bà cũng cuốn gói mà đi luôn cho tôi!”

Tính cách Lưu Lệ Mai mạnh mẽ, Hình An ở nhà thường nhẫn nhịn, bình thường bà ta có làm ầm lên thì ông cũng không quan tâm.

Nhưng hôm nay thấy bà ta sắp làm tan nát gia đình, Hình An cuối cùng cũng ra tay trị bà ta một lần.

Lưu Lệ Mai sững sờ nhìn chồng, con trai và con dâu, không ngờ không ai đứng về phía bà ta, lập tức mất hết khí thế khi tranh cãi bên ngoài, ôm mặt chạy sang một bên khóc.

Lúc nãy cãi nhau bên ngoài đã đủ mất mặt, giờ còn bị bắt xin lỗi Trình Ngọc, đối với bà ta còn khó chịu hơn cả cái chết!

Lúc này, nhìn Lưu Lệ Mai khóc lóc đau khổ,

Hình An và những người khác cũng hoàn toàn hối hận, bọn họ đâu biết cô con dâu mới mà Yến Hành cưới về lại lợi hại đến vậy?

Lưu Lệ Mai có bà cụ chống lưng mà cũng chẳng chiếm được chút lợi nào.

Biết vậy thì ngay từ đầu nên đem chuyện này áp xuống.

Hiện giờ bọn họ đều đã nhận ra sự lợi hại của Trình Ngọc, đương nhiên không dám đắc tội, ai nấy đều cười tươi khách sáo đối với cô.

Còn bà cụ ngồi trước bàn ăn, cũng bị cảnh tượng trong nhà làm cho kinh ngạc.

Lúc nãy chỉ lo tức giận, chỉ nghĩ đến những điểm không tốt của Trình Ngọc.

Lúc này nhìn lại thái độ của cả nhà, còn có lúc ở ngoài, hàng xóm hầu như đều đứng về phía Trình Ngọc.

Đúng là có vài chuyện bà làm chưa đúng, nhưng về cách đối nhân xử thế, đến cả một bà lão sống mấy chục năm như bà cũng không bằng cô gái này.

Còn Trình Ngọc, đối mặt với Lưu Lệ Mai cứ khóc lóc mãi mà không chịu xin lỗi, cùng với bầu không khí lúng túng trong phòng,

cách cô khéo léo hóa giải tình huống một lần nữa khiến mọi người nhìn cô bằng con mắt khác.

“Yến Hành, lên bàn ăn đi, thịt với cá đều là chúng ta mua, chúng ta mà không ăn, chẳng phải tiện nghi cho bọn họ sao?”

Bữa cơm này cô nhất định phải ăn, hơn nữa, phải ăn cho đủ!