"Bác hỏi tôi làm gì ăn không biết? Vậy bác làm gì ăn? Bao nhiêu đĩa sủi cảo, bác cố tình đưa tôi đĩa chưa nhúng nước, đĩa nóng phỏng tay, bác cầm không được thì tôi cầm được sao?"
Lưu Lệ Mai la lối muốn làm khó dễ Trình Ngọc, nhưng cô mới không để yên, cần phản bác thì cứ phản bác, tức chết người lại không cần đền mạng!
“Trời ạ, cái con nhỏ này, làm sai còn không cho người ta nói hả? Suốt ngày cãi cùn, việc tử tế thì chẳng làm được cái gì!”
“Bác không phải cũng chỉ được cái miệng thôi! Cái đĩa bác chưa đưa chắc chắn, chưa đợi tôi đón thì rớt xuống đất, giờ còn đổ cho tôi, làm trưởng bối mà như vậy, bác cũng không thấy xấu hổ à?”
“Nói bậy! Tôi đưa tận tay cô rồi, chính cô buông tay trước!” Lưu Lệ Mai đỏ mặt tía tai cãi lại.
“Bác bớt ở chỗ này trốn tránh trách nhiệm đi! Chẳng phải vì bác từng đến nhà tôi gây sự với mẹ tôi, bị tôi lấy chổi đuổi ra, nên giờ mang thù, bày trò hại tôi? Tôi lúc đó đánh bác là đúng! Loại người bụng dạ xấu xa, không mong người khác tốt, đáng bị như thế!”
Hai người cãi nhau ầm ĩ khiến bà cụ trong nhà chống gậy chạy chậm ra.
“Tết nhất mà ầm ĩ cái gì?”
“Mẹ, mẹ xem vợ Yến Hành kìa, bảo bưng đĩa sủi cảo mà làm rơi hết xuống đất, con nói hai câu mà nó đã nói lại như pháo nổ!” Lưu Lệ Mai cáo trạng trước.
Trình Ngọc nhìn bà cụ, gương mặt đầy nếp nhăn kéo dài ra, vốn đã không ưa cô, nay bị Lưu Lệ Mai châm dầu vào lửa, sắc mặt lại càng khó coi.
“Tiểu Ngọc cũng không phải cố ý, để con nhặt sủi cảo lên, tráng lại rồi con ăn.”
Nhậm Thải Phượng thấy bà cụ ra tới liền vội cúi xuống nhặt sủi cảo.
Bà cụ họ Hình hừ một tiếng, trách móc Trình Ngọc: “Hôm nay con làm sai không nói, nhưng con ra ngoài mà xem, có nhà nào con dâu mà như con không, trưởng bối nói hai câu cũng không chịu? Nếu sớm biết con như vậy, thì nhà ta đã không để Yến Hành cưới con về rồi!”
Trong sân, năm sáu cặp mắt đều đổ dồn về phía Trình Ngọc, ngoại trừ Nhậm Thải Phượng luôn đứng về phía cô, những người còn lại, hoặc là cau mày tỏ vẻ khó chịu, hoặc là ngầm cười cợt xem trò vui, hoặc là đắc ý ra mặt.
“Mẹ à...” Nhậm Thải Phượng vừa tráng xong đĩa sủi cảo, định nói giúp Trình Ngọc.
Trình Ngọc lập tức ngăn bà lại, đối mặt với đám người nhà họ Hình như quỷ dữ rắn rết, đặc biệt là bà cụ bảo thủ này, cô nhếch môi cười lạnh.
“Nghe bà nội nói cứ như nhà họ Hình các người cao quý lắm vậy, bà lớn tuổi thì nói gì cũng đúng à? Nếu sớm biết nhà họ Hình ai cũng đều như vậy, thì cái cửa này tôi đã chẳng thèm bước vào!”
“Tiểu Ngọc!” Nhậm Thải Phượng lo lắng, tưởng cô hối hận vì đã gả cho con trai bà.
Trình Ngọc quay lại trấn an: “Mẹ, con không nói mẹ với Yến Hành, con là nói mấy người bọn họ, không tự hiểu lấy mình!”
“Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ăn một hạt gạo nào của nhà họ Hình, cưới Yến Hành, lễ hỏi tôi cũng mang về, nợ nần tôi cũng lập tức trả hết. Tôi thiếu gì nhà họ Hình? Các người cưới tôi về không mất đồng nào, được tiện nghi còn khoe mẽ? Nếu không phải nể mặt Yến Hành, hôm nay tôi chẳng thèm về nhìn mấy cái mặt dài thườn thượt của mấy người đâu!”
“Hơn nữa, các người không thấy xấu hổ, tôi càng chẳng sợ. Một đứa con dâu mới vào cửa, bị cả nhà các người ghét bỏ, ai biết thì hiểu các người chê tôi, không biết thì tưởng Yến Hành không có tiếng nói trong nhà, bị xem thường! Tôi thấy chi bằng tách riêng ra ở, từ nay lễ tết ai về nhà nấy, thường ngày cũng bớt qua lại cho đỡ chướng mắt!”
“Mày... mày là đồ phá hoại gia đình, mồm miệng đúng là lanh lẹ!” Bà cụ Hình tức đến suýt nghẹt thở.
Trình Ngọc mặc kệ, cầm lấy đĩa sủi cảo trong tay Nhậm Thải Phượng, trực tiếp đặt trên mặt đất.
“Hôm nay đĩa sủi cảo này là tôi cố tình làm rơi, là tôi không cho mấy người ăn! Mấy người ai cũng ghét tôi đúng không? Vậy thì ba người chúng tôi hiện tại liền đi, sau này cũng đừng lui tới! Còn nếu không thì câm miệng lại, coi như tôi cúng đĩa bánh này cho Thổ Địa, để ông ấy trừng trị mấy kẻ tâm địa đen tối, ác độc trong nhà các người, sang năm không trồng ra lương thực mà ăn!”
“Trời ơi, cái miệng quạ của mày! Tết nhất thế nhưng mày dám nguyền rủa cả nhà tao?” Lưu Lệ Mai vốn đã giận sẵn, giờ sao có thể chịu nổi bị Trình Ngọc đè đầu cưỡi cổ?
Bà ta không màng hàng xóm ngoài cổng đang xem, đứng giữa sân lớn tiếng quát tháo.
“Mọi người mau nhìn đi, đây là con dâu mới mà Yến Hành cưới được, Tết nhất mà đã làm hỏng việc! Thật là Yến Hành số khổ mới lấy phải loại không biết điều thế này!”
“Lại đây mà xem, mọi người xem vị bác cả nhà họ Hình tốt đẹp của tôi đây này! Tôi với Yến Hành cưới nhau ba ngày, bà ta đã đến nhà tôi cướp gạo, ép mẹ chồng tôi trả nợ, còn nói bao lời khó nghe. Tôi không nhịn được, cầm chổi đuổi bà ta ra ngoài! Bà ta thù tôi đến giờ, cố ý làm rơi đĩa sủi cảo, còn đổ lỗ cho tôi. Nhà họ Hình mà có loại đàn bà ác độc như bà ta, đời trước chắc chắn là tạo nghiệt!”
Trình Ngọc mặc kệ bà ta gào lên, Lưu Lệ Mai kêu cô cũng kêu.
Còn không phải là so giọng ai lớn hơn sao?
Cô còn trẻ, khí thế đầy mình, muốn nói lớn giọng, Lưu Lệ Mai chỉ như vịt kêu.
Hơn nữa, Trình Ngọc không giống Lưu Lệ Mai cứ mở miệng là “Yến Hành số khổ”, cô nói năng rành rọt, rõ ràng nguyên nhân kết quả, hàng xóm nghe xong thấy hợp lý và dễ tin.
“Mày bịa đặt!”
“Tôi có bịa hay không, hàng xóm bao năm sống cạnh bà, ai không biết bà là người thế nào? Ai cũng có cân đo trong lòng, bà tưởng bà thông minh nhất, người khác đều là đồ ngốc sao?”
Lưu Lệ Mai bị Trình Ngọc chặn họng, không nói nổi câu nào.
Vì bà ta vốn tham lam, hay soi mói, quan hệ với hàng xóm cũng chẳng tốt đẹp gì, có vài nhà từng cãi nhau với bà ta y như Trình Ngọc hôm nay.
Nhưng Trình Ngọc thì khác, cô và Yến Hành kết hôn được mấy ngày đã xử lý chuyện hàng xóm đâu ra đấy.
Nợ thì trả tiền, ai không nhận tiền thì đáp lễ lại, chưa nói chuyện sau lưng thế nào, ít nhất trước mặt cô, ai dám nói không phải?
“Vợ của Yến Hành rất tốt nha, Lệ Mai, cô là trưởng bối, sao lại đối xử với người ta như vậy?”
“Vợ của Hình An, Tết nhất cũng đừng cãi nhau. Dù vợ của Yến Hành có chỗ nào không đúng thì Thải Phượng có thể nói, còn cô là bác, không cần thiết phải thế.”
“Bà cụ Hình, con dâu lớn nhà bà là người thế nào bà rõ nhất. Nếu còn để mặc cô ta bắt nạt con dâu mới, dọa người ta bỏ đi, thì Yến Hành nhà các người e là phải sống độc thân cả đời đấy!”
“Đúng rồi, điều kiện của Yến Hành, cưới được vợ đâu có dễ.”
Bà cụ họ Hình nghe hàng xóm nói thế, nét mặt già nua cũng bắt đầu giật giật. Hơi thở còn chưa lấy lại được, giờ lại tức đến run cả người.
Bà cụ vung tay lên, nói: “Đừng cãi nữa, mau vào nhà ăn cơm đi, đem miệng lấp kín thì sẽ yên chuyện!”