Chương 3

Trong ký ức của nguyên chủ, từ khi sinh ra, cô đã sống một cuộc đời hạnh phúc được mẹ cưng chiều, cha yêu thương. Trên đời này không thể tìm được đứa trẻ nào hạnh phúc hơn cô!

Nhưng Nam Hướng Vãn đã biết rõ cốt truyện lại hiểu sâu sắc rằng Hà Chấn Trung chính là một con hổ tươi cười điển hình, cực kỳ âm hiểm.

Mười năm trước vì chuyện ông ta vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài bị ông cụ Nam phát hiện, ông ta đã dứt khoát làm liều, bí mật tố cáo cả ba vợ và vợ mình.

Ông cụ Nam tại chỗ bị ném đá đến chết, còn mẹ Nam sau khi bị diễu phố thì không chịu nổi sự sỉ nhục, ngã bệnh nặng, chưa đầy hai tháng sau đã u uất mà qua đời.

Ngược lại Hà Chấn Trung nhờ có công tố cáo mà được làm xưởng trưởng xưởng thép.

Hơn nữa gã đàn ông cặn bã này chân trước vừa mới chôn cất vợ, chân sau đã lấy lý do nguyên chủ còn nhỏ cần người chăm sóc để cưới một góa phụ có con riêng về nhà.

Kể từ đó, Hà Chấn Trung đã thay đổi.

Ông ta không còn yêu thương nguyên chủ nữa, dần dần còn bắt đầu cưng chiều cô con gái riêng của vợ kế.

Điều này khiến nguyên chủ vô cùng bất mãn, cô thường xuyên vì người chị kế mà mẹ kế mang đến mà cãi nhau ầm ĩ với cha khiến cả nhà gà chó không yên, dẫn đến mối quan hệ của hai cha con ngày càng trở nên tồi tệ.

Có điều người mẹ kế kia lại là một "trà xanh" chính hiệu. Kể từ khi bước vào cửa, bà ta đã đối xử tốt với nguyên chủ đủ đường. Mỗi lần thấy gã cha cặn bã nổi giận mắng chửi nguyên chủ, bà ta đều đứng ra che chở cho cô.

Tiếc là nguyên chủ tính tình nóng nảy lại bướng bỉnh, sống chết không chịu chấp nhận người mẹ kế Đỗ Quyên kia.

Cô thường xuyên mắng Đỗ Quyên là kẻ đạo đức giả, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, chuyên gia thêm dầu vào lửa nói xấu cô trước mặt cha. Cô còn mắng chị kế Hà San San là một "trà xanh" thứ thiệt.

Ai mà ngờ những lời đó của nguyên chủ lại nói trúng phóc.

Trưa hôm qua nguyên chủ vừa về đến nhà, gã cha cặn bã đã nhìn cô bằng ánh mắt chột dạ, ấp úng mãi mới nói ra được ý định muốn cô thay chị kế đi về nông thôn làm thanh niên trí thức!

Nguyên chủ vốn có tính tình nóng nảy, vừa nghe cha bắt mình về nông thôn liền nổi giận tại chỗ, chỉ thẳng vào mặt ông ta mà chửi.

"Ông già rồi nên bị lú lẫn à? Làm cho rõ đi, đó chỉ là con gái riêng, chẳng có nửa xu quan hệ gì với ông cả!"

"Ông là cha ruột của tôi, vậy mà lại đi giúp người ngoài gài bẫy con gái ruột của mình, lương tâm ông để đâu? Chẳng lẽ không sợ mẹ tôi nửa đêm kéo ông xuống địa phủ uống trà à?"

"Cô ta không chịu nổi khổ ở nông thôn, không muốn đi là chuyện của cô ta, liên quan gì đến tôi, lại càng liên quan gì đến một người cha dượng như ông?"

"Muốn tôi thay nó đi về nông thôn à, cả nhà các người chết hết cũng không có chuyện đó đâu!"