Lời vừa dứt đã nghe Nam Hướng Vãn hỏi một câu.
"Ba, ba còn nhớ năm đó, trước mặt mẹ con ba đã thề thế nào không?"
Vừa nói cô vừa chống người ngồi dậy trên chiếc giường mềm mại, ngước mắt nhìn gã cha cặn bã, vành mắt đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
"Ba nói cả đời này sẽ không tái hôn, sẽ một mình nuôi con khôn lớn vì mẹ kế không đáng tin. Kết quả chưa đầy một tháng, ba đã cưới một góa phụ có con riêng về nhà!"
"Ba..."
Thấy vẻ mặt con gái tủi thân nhưng lại bướng bỉnh không cho mình khóc, trái tim Hà Chấn Trung lại nhói lên một cái nhưng nhiều hơn cả là sự chột dạ.
Bởi vì chuyện năm đó, không ai rõ nguyên do hơn ông ta.
Đỗ Quyên và Hà San San thấy cảnh đó không khỏi nghiến răng ken két.
Nam Hướng Vãn nhìn hết biểu cảm của hai mẹ con nhà kia và gã cha cặn bã, nhếch môi, tiếp tục đâm vào tim gan của ông ta.
"Ba cưới góa phụ, con không trách ba, vì ba là cha ruột của con."
"Nhưng con không ngờ ba lại vì một người ngoài mà gài bẫy con, còn đánh con nữa."
"Ba nói ba sẽ cưng chiều con cả đời, sẽ không để bất kỳ ai làm con phải chịu ấm ức, kết quả thì sao? Bây giờ ba đang làm gì đây?"
"Ba lại vì một con sói mắt trắng không chút quan hệ mà ép con phải về nông thôn!"
Nam Hướng Vãn vừa lên án cha mình, vừa khóc như mưa lau nước mắt, hai vai run lên từng chặp, trông vô cùng đau lòng.
Hà Chấn Trung thấy vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.
Nói cho cùng, Nam Hướng Vãn cũng là con gái ruột của ông ta, được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay bao năm, sao có thể không có tình cảm.
"Vãn Vãn, hôm qua là ba sai, dù có tức giận đến đâu ba cũng không nên ra tay đánh con."
"Nhưng chuyện về nông thôn đã quyết rồi, con nghe lời về dưới đó ở vài tháng, đến lúc đó ba sẽ nghĩ cách đưa con về, được không?"
"Được ạ."
Nam Hướng Vãn nghẹn ngào gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
Nghe vậy, cả mấy người Hà Chấn Trung đều sững sờ.
Cô đồng ý rồi ư?
Trong lòng họ không khỏi mừng thầm, nhưng kết quả lại nghe thấy...
"Muốn con thay Hà San San đi về nông thôn cũng không phải là không được, nhưng..."
Nghe cô nói đến chữ "nhưng" rồi đột nhiên dừng lại, trái tim của cả ba người bất giác thắt lại, đồng loạt nhìn về phía cô.
Hà Chấn Trung nhíu mày, vừa định nói gì đó thì đã bị Nam Hướng Vãn giành lời trước: "Con không thể vô duyên vô cớ bị gài bẫy, còn bị đánh bị thương, con cần được bồi thường."
"Được, con muốn bao nhiêu!"
"Năm vạn!"
"Con nói bao nhiêu?" Hà Chấn Trung không nhịn được mà cao giọng.
Ông ta sa sầm mặt nhìn Nam Hướng Vãn.
Năm vạn, sao cô không đi cướp luôn đi?
Nam Hướng Vãn cười lạnh hai tiếng, không hề sợ ông ta: "Không đưa, vậy thì bây giờ con sẽ đi nói cho người của văn phòng khu phố biết các người đã nói dối, Hà San San vốn dĩ chưa kết hôn, người đã kết hôn là con, mà còn là hôn nhân với quân nhân."
"Đến lúc đó, người gặp xui xẻo chính là các người!"
Một câu nói đã nắm trúng tử huyệt của cả ba người.
"Được! Năm vạn thì năm vạn, con chờ đó, ba đi lấy cho con ngay."