"Hôm nay cậu đến đây làm gì?"
"Đi ăn cơm với bạn."
Chuyện không thành, Tạ Dương vẫn phải khiêm tốn một chút.
Tim Hứa Niên Niên lỡ một nhịp, họ Lục, lại là đoàn trưởng......
Đợi đã, không lẽ là Lục Hoài Cẩn?
Xuất hiện có chút xấu hổ.
Vậy mà giây tiếp theo, chuyện khiến cô càng xấu hổ hơn xảy ra, Tạ Dương giới thiệu:
"Đây là Đoàn trưởng Lục của chúng tôi, đây là Hứa Niên Niên, bạn của tôi."
Hứa Niên Niên xấu hổ, cười với Lục Hoài Cẩn:
"Thật trùng hợp."
Lục Hoài Cẩn đáp:
"Quả thật rất trùng hợp, anh đi xử lý hắn sạch sẽ."
Xách Lý Cường lên giống như xách gà con xách ra ngoài.
Tạ Dương định đi ra ngoài cùng Hứa Niên Niên, liền bị nhân viên phục vụ chặn lại.
Lúc này nhân viên phục vụ nhìn người đi ra vội vàng tiến lên, đem thức ăn bày ra, mặc kệ anh đánh nhau hay không đánh nhau, thức ăn đã gọi không thể trả lại.
Nhà hàng đã thu tiền rồi, bây giờ thức ăn lại dọn ra rồi, liền không liên quan đến họ rồi.
Trong nháy mắt, một bàn thức ăn bày đầy cả bàn.
Hứa Niên Niên ở trong nhà hàng có chút đứng ngồi không yên, thấp thỏm hỏi:
"Xử lý sạch sẽ là có ý gì?"
Không phải là ý mà cô đang nghĩ đấy chứ, tàn bạo vậy sao?
Chết rồi mới là sạch sẽ nhất, đột nhiên có người chết, trước khi chết lại cãi nhau với cô, chẳng phải cô sẽ là nghi phạm lớn nhất hay sao.
Tạ Dương nhìn Hứa Niên Niên đang lo lắng, đoán được phần nào suy nghĩ của cô:
"Nghĩ gì vậy? Đoàn trưởng Lục sẽ không gϊếŧ người vô tội, chỉ là xử lý mọi chuyện sạch sẽ, khiến hắn không thể trả thù cô mà thôi."
Dừng một chút rồi hỏi:
"Cô và Đoàn trưởng Lục của chúng tôi quen nhau à?"
Hứa Niên Niên có chút chột dạ, đúng là không chỉ quen biết, mà còn là đính ước từ bé.
Tạ Dương đẩy đĩa thịt kho tàu về phía cô:
"Chị gái cô đối xử với cô không tốt sao? Cô ăn nhiều thịt vào, trông gầy quá."
Hứa Niên Niên không muốn nhắc đến chuyện gia đình, dù nhà mẹ đẻ có tệ đến đâu, cô cũng không muốn kể lể trước mặt đàn ông.
Cho nên cô lắc đầu.
Khi yêu đương với đàn ông, lúc mặn nồng, có thể anh ta sẽ thương xót, đồng cảm với những gì bạn trải qua. Nhưng nếu hai người cãi nhau, đó sẽ trở thành vũ khí tấn công đối phương.
Thấy đối phương không muốn nói, Tạ Dương cũng im lặng.
Một lúc sau, Lục Hoài Cẩn từ ngoài trở về, ngồi xuống cạnh Tạ Dương.
Tạ Dương đứng dậy đi lấy một phần cơm.
Lục Hoài Cẩn nhìn Hứa Niên Niên ngồi đối diện.
Hứa Niên Niên cúi đầu nhìn phần cơm trước mặt, cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng có chút bối rối.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng:
"Đi xem mắt với Tạ Dương à?"
Hứa Niên Niên cứng cổ gật đầu, chuyển chủ đề, hỏi lại thời gian xem mắt:
"Em và anh xem mắt vào chiều mai đúng không?"
Lục Hoài Cẩn khẽ cười:
"Đúng vậy, vẫn chưa quên ngày mai chúng ta xem mắt, nhưng là trưa mai, không phải chiều mai."
Nhấp một ngụm trà, anh nói tiếp:
"Nhưng, anh nghĩ ngày mai không cần nữa đâu."
Hứa Niên Niên ngẩng đầu nhìn anh, anh hối hận rồi sao, nhìn thấu cô là một kẻ lăng nhăng, không muốn xem mắt với cô nữa?
Nhìn khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng của anh, cô nhất thời nghẹn lời, cô chỉ đi xem mắt thôi mà? Sao lại có cảm giác như nɠɵạı ŧìиɧ bị chồng bắt quả tang vậy?
Lúc ở hiện đại, thỉnh thoảng cô cũng lướt qua vài bài đăng về xem mắt.